Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em đối với một con vật nuôi mà em yêu thích.

2 câu trả lời

Em tham khảo bài làm dưới đây nhé:

1. MB:

- Con chó nhà em thuộc dòng chó thuần Việt, trong gia đình em nó quý em nhất. Giữa em và nó có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ nhưng có một kỉ niệm em không bao giờ quên đó là nó đã cứu sống em khi em bị ngã xuống ao

2. TB:

- Hôm đó là một ngày hè oi bức, nhân dịp bố mẹ đều không có nhà, em bèn nhảy xuống ao cạnh nhà tắm cho mát

- Em rất tự tin khi nhảy xuống ao bởi vì khả năng bơi của em rất tốt

- Được bơi trong nước mát lạnh thật sảng khoái, em mặc sức vùng vẫy như một chú cá

- Bỗng nhiên em bị chuột rút, chân rất đau và không thể cử động được. Thân thể em từ từ chìm xuống nước

- Nước tràn vào cổ hoạng và khoang mũi em rất nhiều, em khua tay đạp chân để không bị chết chìm, em rất muống gọi cứu mạng nhưng miệng không kêu được

- Lúc đó em cảm giác mình sắp chết rồi, phải chết ở độ tuổi còn ăn chơi. Ngờ đâu con chó nhà em từ trong nhà phi xuống ao. Nó bơi đến chỗ em bị đuối nước kéo em lên

- Vì không có kinh nghiệm nên lúc đầu nó cũng rất luống cuống, em nhìn thấy tia sợ hãi hiện hữu trong đôi mắt nó.

- Sau một hồi chật vật, nõ cũng cắn lấy áo em, dùng hết sức lôi em lên bờ

- Khi lôi được em lên bờ nó liền gọi người tới cứu em

- Con chó nhà em quả thật là thông minh và gan dạ vô cùng

3. KB:

- Chuyện đã qua rất lâu rồi nhưng em vẫn nhớ như in, con chó không chỉ là một vật nuôi trong nhà mà nó còn là người bạn tâm giao, là ân nhân cứu mạng của em.

Mỗi đứa trẻ khi trưởng thành không chỉ có những người bạn thân thiết mà còn có tình cảm đặc biệt với vật nuôi của mình. Những loài vật, nhỏ bé bình thường như vậy. Nhưng đồng hành bên cạnh lâu dần sẽ trở thành một phần cuộc sống. Nhắc lại về vật nuôi, kỉ niệm với Mun– chú cún tôi yêu thích - chợt ùa về trong tâm trí tôi.

 Mun là một chú cún nhỏ dễ thương với bộ lông xù kết hợp với màu nâu hạt dẻ, trông bộ lông vô cùng quyến rũ và đập vào mắt người khác khi nhìn Mun lần đầu. Không những vậy, sự đáng yêu ấy còn được hấp dẫn hơn với đôi mắt đen long lanh và tròn xoe như hạt nhãn. Chiếc mũi của chú cún bé bé xinh xinh lúc nào cũng ướt cùng với đôi tai to, thính, lúc nào cũng vểnh vểnh lên như nghe ngóng điều gì. Nét đáng yêu ấy còn thể hiện qua cái đuôi tí xíu, nho nhỏ lúc nào cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước chân ngắn, mập mạp đi một cách uyển chuyển. Ngày tháng trôi qua, Mun lớn dần và ngày càng thân thiết với mọi người và vóc dáng của chú cún ngày càng tuyệt đẹp hơn.

Mun rất thông minh, chuyện gì cũng dạy một lát là hiểu. Cậu biết đi vệ sinh đúng chỗ, không bao giờ bước chân vào nhà, bao giờ cũng đợi người cho ăn mới ăn chứ không khi nào ăn vụng. Không những thế Mun còn biết đi bằng 2 chân như một chú chó trong rạp xiếc. Mẹ tôi không thích nuôi chó, mèo hay bất cứ vật nuôi nào khác nhưng khi thấy Mun, mẹ lại chấp nhận cho nuôi nó.

Ban ngày, Mun nằm trong sân mát hay tìm một chỗ êm êm nằm, mõm gác lên hai chân trước, đôi mắt lim dim. Lúc đó nó chẳng ngủ đâu, mà là đang trông nhà đấy. Một tiếng động nhẹ hay một bóng người thoáng qua, là nó ngóc đầu lên, vểnh tai nghe ngóng. Tuy nhỏ nhưng tiếng sủa của Mun vang xa hình như nhà nào cũng nghe, đôi khi còn mắng yêu nó ồn ào. Mun hung hăng lắm nên khó ai dám vuốt đầu nó. Ấy thế mà đối với gia đình tôi nó rất hiền. Nó hay bày tỏ tình cảm bằng cách ngoáy tít cái đuôi hay nằm im dưới đất rồi ngóc đầu, đôi mắt long lanh chờ lệnh.

Mun ko những dũng cảm mà còn là một chú chó rất có tình nghĩa. Em nhận ra điều đó qua một lần xảy ra một rủi ro đối với em: Trong khi mải chơi trốn tìm với lũ bạn trong vườn nhà ông Năm đầu xóm, tôi bị một con rắn cắn. Tôi đạp trúng hang ổ của nó nên nó ngay lập tức phun kim lên chân tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy rắn gần như vậy, hơn nữa còn bị nó cắn. Tôi nhìn con rắn to bằng hai ngón tay cái mình đang trườn đi, lại nhìn vết cắn nhỏ xíu đang rỉ máu, hoảng sợ vô cùng. Tôi khóc không thành tiếng. Các bạn đều trốn ở nơi khác, bác Năm lại đi ra ngoài từ ban nãy rồi, không ai giúp được tôi cả.

Khi tôi hoảng loạn nhất thì Mun xuất hiện. Hóa ra nó vẫn luôn quanh quẩn bên tôi. Nhìn nó chạy như bay lại chỗ mình, bất chấp hai con chó to nhà bác Năm lạ nó sủa inh ỏi. Nó nhìn nhìn cái chân bị rắn cắn của tôi rồi chạy đi. Nhìn bộ lông trắng khuất dần, lòng tôi chợt thấy hụt hẫng. Mun bỏ tôi lại một mình, chạy biến. Suy nghĩ ngây thơ hiện ra trong đầu tôi, có phải thấy tôi như vậy, nó biết tôi sẽ không còn bên nó, sẽ là đồ vô dụng nên mới bỏ mặc tôi. Lần này tôi òa khóc nức nở. Ngay sau đó, tôi nghe tiếng xôn xao ở phía xa. Mun phóng cái chân ngắn cũn, chạy về phía tôi rồi đứng vẫy vẫy đuôi. Mẹ và bác Năm xuất hiện phía sau nó. Thấy tôi ôm chân ngồi thụp xuống, mẹ lo lắng đến xem thì điếng người. Bác Năm thấy thế cũng vội vã cùng mẹ đưa tôi đến trạm y tế. Mun đứng nhìn theo, ánh mắt nó long lanh kỳ diệu, đuôi nó vẫn ngoe nguẩy vẫy mãi. Bác sĩ kiểm tra vết thương và kết luận không có vấn đề gì, chỉ là một con rắn hoa cỏ không có độc. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ đó, Mun còn đc mọi người yêu quý hơn, đặc biệt là tôi. Mẹ kể cho tôi nghe rằng Mun rất thông minh, mẹ bảo:

- Mẹ đang định đi tìm con về sang bà ngoại thì thấy con chó trắng gầm gừ trước cửa. Nó tha cái khăn mặt bị rơi đi làm mẹ phải đuổi theo. Nó chạy đến ngõ nhà bác Năm thì dừng lại, rồi mẹ nghe tiếng con khóc nên đi cùng bác Năm vừa đi chợ về vào xem.

Tôi vui mừng và cảm động trước sự thông minh, tình cảm của Mun. Cả nhà vốn dĩ đã yêu quý Mun, nay lại càng yêu quý và chăm sóc nó chu đáo hơn nữa, vì chính nó đã cứu tôi bất chấp nguy hiểm. Có lẽ với nhiều người cún chỉ là vật nuôi, có thể đánh, có thể mắng, có thể bỏ đói, nhưng đối với tôi, Si Tô là một người bạn, là ân nhân cứu mạng và là một thành viên trong gia đình.

Nhiều năm qua đi song mỗi lần nhắc lại kỉ niệm đó, cả nhà tôi đều nhìn Mun bằng ánh mắt yêu thương và cảm kích. Dù vết rắn cắn lần đó không độc, nhưng đổi lại nếu lỡ là rắn độc, không có Mun phỏng chừng tôi đã gặp nguy hiểm. Ngẫu nhiên Mun đến với tôi, nhưng nó lại trở thành một phần quan trọng trong tuổi thơ của tôi.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm