Hãy kể về 1 kỉ niệm sâu sắc về một người thân mà anh/chị yêu quý nhất.

2 câu trả lời

Có cuộc sống nào mà không có kỉ niệm? Có tuổi thơ nào mà không có những cảm xúc trong trẻo? Cuộc sống của tôi, tuồi thơ của tôi đã thật sự tồn tại theo đúng nghĩa của nó: những kỉ niệm khó phai và những cảm xúc hồn nhiên bé bỏng. Những điều tuyệt vời đó đối với tôi quý giá đến nỗi khó có thứ gì thay thế được và người đã giúp tôi cảm nhận được điều đó chính là mẹ.

Những kỉ niệm tuổi thơ của hai mẹ con tôi tuy thật đơn giản nhưng đó chính là những thứ mà tôi luôn thấy đẹp nhất trong cuộc sống này cũng như mẹ là người mà tôi luôn yêu nhất trong lòng và có lẽ sẽ chẳng bao giờ thay đổi!

Cuộc sống của tôi từ trước giờ được chăm chút rất kĩ lưỡng. Từng chút, từng chút một, tôi đều được chăm sóc thận trọng đến nỗi có những lúc tôi thấy thật chán nản khi không được làm những gì mình thích. Mọi người trong nhà quan tâm đến tôi bằng cách cung cấp cho tôi những vật chất đầy đủ nhất có thể và bắt ép tôi làm những điều mà họ nghĩ là tốt cho tôi mặc dù tôi cảm thấy rằng có vẻ tốt hơn nếu không làm điều đó; mẹ tôi thì khác, mẹ tôi quan tâm đến tôi bằng những thứ vô hình nhưng quý giá hơn những vật chất tôi có gấp ngàn lần, mẹ không ép uổng tôi làm những điều mẹ thích, mặc khác mẹ phân tích cho tôi hiểu từng khía cạnh của vấn đề để tôi cảm nhận và chọn cách thực hiện mà tôi cho là đúng nhất. Mẹ dạy tôi cách làm người từ lúc tôi con bé, đúng theo câu nói của ông bà xưa “ Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về”, từ đó đến nay, tôi đã học được rất nhiều điều từ mẹ. Những thứ mẹ dạy tôi rất phong phú: ngoài kiến thức giáo khoa là việc chăm sóc, yêu quý chính bản thân mình một cách đúng đắn; trân trọng những thứ mà mình đang có; đối nhân xử thế ở đời sao cho phải,… Từng điều, từng điều một đều nhẹ nhàng đi vào tâm trí của tôi và in sâu trong ấy bằng cách dạy đặc biệt của mẹ. Xen kẽ vào từng điều mẹ dạy là những kỉ niệm tuổi thơ trong trẻo mà mẹ mang đến cho tôi như muốn tô thêm nhiều màu sắc cho nhịp sống nhàm chán này. Từng kỉ niệm của hai mẹ con tôi rất mộc mạc đơn giản có nhiều khi nó rất nhỏ bé như hạt cát nhưng đó chính là những thứ mà lòng tôi cất giữ cẩn thận nhất.

Mẹ tôi luôn cố gắng cho tôi cảm nhận hết được những điều thú vị của tuổi thơ và trân trọng chúng. Tuổi thơ của mẹ là những tháng ngày tự học, tự chơi, tự lo tất cả cho bản thân và cả mấy đứa em vì hồi đó ngoại tôi có đông con lại bận buôn bán nên không có thời gian chăm sóc con cái. Có những lúc mẹ phải tự xin đi học rồi dẫn em đi học ké nhưng mẹ hồi đó học rất giỏi và tham gia hoạt động phong trào rất nhiều. Mấy năm liền mẹ làm liên đội trưởng, có những lúc mẹ đi tham dự Đại hội cháu ngoan bác Hồ ở xa nhà mà bà ngoại vẫn không hề hay biết, mẹ phải tự lo cho mình. Nhưng mẹ nói rằng hồi ấy tuy vậy nhưng rất vui vì mẹ có được tuổi thơ thật sự khi cứ chiều về là lại đi tắm sông, bắt cá, chơi đùa cùng lũ bạn, về nhà thì phụ ngoại và lo học hành, cũng nhờ thế nên mẹ hình thành được tính tự lập từ rất nhỏ. Còn tôi bây giờ quá đầy đủ và được chăm sóc cẩn thận nhưng những kỉ niệm tuổi thơ thì rất mơ hồ và tẻ nhạt, chúng chỉ là những kí ức sáng đến trường, chiều thì đi học thêm, nếu không có mẹ mang cho tôi màu sắc sinh động trong cuộc sống, giúp tôi biết dung hòa giữa học và chơi, giữa những kiến thức cho tương lai và kỉ niệm tuổi thơ trong sáng thì chắc cuộc sống của tôi không được như thế này.

Không biết các bạn thế nào nhưng đối với tôi, mẹ là người thân thiết và gắn bó với tôi nhất trong gia đình, không ai có thể thay thế mẹ. Tôi luôn cảm thấy may mắn khi mình được sinh ra và lớn lên trong vòng tay thân yêu của mẹ. Giữa tôi và mẹ có rất nhiều kỉ niệm đẹp với nhau nhưng tôi nhớ mãi về lần tôi bị ốm làm mẹ buồn. Đó chính là kỉ niệm sâu sắc nhất mà tôi không bao giờ quên.

Tôi vẫn nhớ như in hôm đó là một ngày mùa đông lạnh giá, từng đợt gió xe lạnh kéo đến khiến cho tất cả mọi người đều phải rùng mình vì cái lạnh mà nó mang đến. Mẹ tôi có công việc đột xuất phải đi ra ngoài, trước khi đi mẹ đã dặn rất kĩ tôi:

-Trinh ở nhà nhớ mặc áo ấm đầy đủ nhé. Ra ngoài đường thì con nhớ mặc thêm áo khoác vào nhớ chưa. Với lại con ra đường ít thôi trời lạnh lắm, mẹ đi tí rồi về ngay.

- Vâng ạ. Mẹ đi nhanh rồi về ạ!

Sau đó tôi ngồi xem tivi một lúc chờ mẹ về. Đang xem thì có cái Tâm- con bạn hàng xóm của tôi sang rủ đi chơi:

- Ê đi chơi không chán quá. Đi ra ngoài chơi trốn tìm với bọn tớ đi

Tôi chần chừ một lúc rồi sau đó cũng theo bạn đi. Nhưng vì cảm thấy mặc áo len và áo khoác vướng víu quá, lại càng không tiện khi chơi trốn tìm nên tôi chỉ mặc cho mình một chiếc áo phông dài tay mỏng và đi ra ngoài chơi với các bạn. Mới lúc đầu ra khỏi nhà cũng thấy lạnh nhưng vì chơi nhiều lại hay chạy nhảy nên tôi quên đi. Và về nhà tôi đã bị ốm.

Khi vừa về đến nhà tôi đã thấy mình hơi đau đầu và vào giường chùm chăn nằm. Đến lúc mẹ về dường như không thấy tôi đâu liền chạy vào phòng tìm tôi. Thấy tôi đang nằm co ro nơi góc phòng, mẹ chạy lại và sờ chán tôi. Sau đó mặt mẹ liền biến sắc:

- Trinh con làm gì mà trán nóng thế này.

- Con xin lỗi mẹ nãy con đi chơi với bạn mà không mặc áo ấm. Mẹ ơi con đau đầu quá.

Thấy tôi nói vậy mẹ liền dịu dàng xoa đầu tôi

- Thôi con ở đây một lúc đợi mẹ nhé!

Tầm 15 phút sau mẹ quay lại phòng tôi và mang theo một bát cháo và một ít thuốc. Mẹ lau lại chân tay cho tôi rồi dỗ tôi uống thuốc và ăn cháo sau đó mẹ dỗ tôi ngủ. Thời gian cứ thế mà trôi qua. Cả đêm đấy mẹ thức trắng để ở bên cạnh trông tôi. Lúc thì mẹ sờ chán xem đã đỡ sốt chưa, lúc mẹ lại vắt khăn đắp lên cho tôi, lúc thì dỗ dành tôi ăn miếng cháo. Cứ như vậy mẹ đã thức cả đêm để lo cho tôi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mẹ nằm bên giường mình. Lúc này tôi cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều và mới có thể nhìn ngắm mẹ một cách rõ nhất. Trông mẹ lúc này không còn tươi tắn như mọi ngày mà như đã già đi vài tuổi. Tóc mẹ búi gọn lên và một vài sợi tóc lòa xòa trên gương mặt mẹ. Hai quầng mắt của mẹ thâm lại chắc là vì phải thức đêm trông tôi. Đôi môi mẹ không còn đỏ như trước mà tím tái lại vì lạnh. Nhìn mẹ tôi thấy ân hận vô cùng. Chỉ vì không nghe lời mẹ mà tôi đã để mình bị ốm làm mẹ phải khổ vì mình. Chắc chắn đêm qua tôi đau một thì mẹ đau mười. Mẹ lại bị đau lưng mà phải thức trông tôi. Tôi thương mẹ vô cùng. Thấy tôi khóc mẹ chợt tỉnh giấc và ôm tôi vào lòng:

- Con sao đấy, con lại đau đầu à?

- Không ạ con đỡ rồi mẹ ạ. Mẹ ơi con xin lỗi mẹ nhiều lắm.

- Thôi không sao là tốt rồi. Mẹ đỡ con dậy ăn cháo nhé? Lần sau phải nghe lời mẹ nhớ chưa?

- Vâng ạ. Con hứa con sẽ không bao giờ làm mẹ buồn nữa đâu.

Đó là kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa tôi và mẹ. Sau lần ấy tôi đã luôn nghe lời mẹ và không bao giờ làm mẹ phải buồn vì mình nữa. Đây có lẽ là bài hoc đáng nhớ nhất mà tôi sẽ không thể nào quên được trong suốt cuộc đời. Qua câu chuyện trên tôi muốn khuyên các bạn hãy biết trân trọng và yêu quý mẹ, đừng bao giờ làm mẹ buồn để không phải hối hận như tôi trong câu chuyện trên nhé.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm