2 câu trả lời
Bài tham khảo:
Ngày ấy, ở núi rừng phía bắc, trong dòng họ thần Nông, ta được xem là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Cha mẹ đã đặt tên ta là Âu Cơ.
Quanh vùng nhiều chàng trai tài giỏi đã đến cầu hôn, nhưng chưa ai chiếm được tình cảm của ta. Cha mẹ ta ngày đêm khuyên bảo: Con đã đến tuổi phải lấy chồng, cha mẹ không ép nhưng trong số các chàng trai đến cầu hôn, con hãy chọn lấy một người. Vì thương cha mẹ, nhiều đêm ta không thể ngủ được vì chẳng biết chọn ai trong khi mình không yêu chàng nào trong số họ. Cuộc sống trôi đi thật tẻ nhạt, ta nghe người ta đồn rằng, ở vùng đất Lạc Việt có nhiều hoa thơm cỏ lạ, bèn xin cha mẹ đến đó tham quan.
Vào một buổi sáng đẹp trời, ta đang dạo trên bờ biển sạch đẹp vô cùng, từng đợt sóng xô bờ tung lên trắng xoá. Chẳng cần suy nghĩ gì, ta đã chạy xuống biển để đùa cùng sóng. Sóng biển cùng những làn gió mát lạnh đã làm ta quên hết những buồn phiền, lo âu. Ta cùng các hầu nữ cứ thoả thích đẫm mình, giỡn đùa cùng nhau trên biển. Chẳng biết từ lúc nào những đợt sóng đã đưa chúng ta ra quá xa bờ. Đến lúc tất cả đều mệt mỏi thì không có cách nào để vào bờ được, chỉ còn cách kêu cứu, tiếng kêu vang vọng cả một vùng. Thế rồi, trong nháy mắt, xuất hiện một chàng trai mình rồng, sức khoẻ vô địch, thần dùng phép lạ đã nhanh chóng đưa tất cả vào bờ. Sau khi trấn tĩnh lại, ta mới nói với chàng: Chàng ơi! Nhờ ơn chàng cứu nạn. Trước khi báo đáp ơn chàng thiếp muốn chàng cho biết họ tên quê quán. Nghe nói đến ơn huệ, chàng nói với tôi giúp người, cứu nạn, diệt trừ Ngư Tinh, Hồ Tinh, quỷ quái là
việc chàng vẫn thường làm. Chàng là một vị thần thuộc nòi rồng, con trai thần Long Nữ tên là Lạc Long Quân, sống ở dưới nước. Thỉnh thoảng chàng lên cạn diệt trừ yêu quái bảo vệ dân lành, dạy cho dân biết cách trồng trọt, chăn nuôi, cách ăn ở. Xong việc chàng lại về Thuỷ Cung với mẹ.
Thế rồi một ngày không xa, chàng đã tìm đến và cầu hôn với ta. Ta vô cùng vui sướng vì ước mơ của mình đã trở thành hiện thực. Cha mẹ ta cũng rất hài lòng vì Lạc Long Quân là một chàng trai tài giỏi thật xứng đôi với ta. Cha mẹ đã chọn ngày lành tháng tốt tổ chức cho chúng ta một đám cưới linh đình. Sau đó hai vợ chồng ta về sống ở cung điện Long Trang.
Ít lâu sau, ta có mang. Đến kỳ sinh, thật kỳ lạ ta sinh ra một cái bọc trăm trứng, trăm trứng nở ra trăm người con hồng hào đẹp đẽ lạ thường. Đàn con không cần bú mớm mà tự lớn lên như thổi, mặt mũi khôi ngô, khoẻ mạnh như thần.
Thế rồi một hôm, Lạc Long Quân vốn quen ở dưới nước không quen sốngmãi ở trên cạn nên đành từ biệt mẹ con ta để trở về thuỷ cung. Ở lại một mình cùng đàn con, tháng ngày chờ mong, buồn tủi. Ta liền gọi chàng lên mà than rằng:
- Sao chàng bỏ thiếp mà đi, không cùng thiếp nuôi các con?
Chàng nói:
- Ta vốn nòi rồng ở miền nước thẳm, nàng là dòng tiên ở chốn non cao. Kẻ ở cạn, người ở nước, tính tình, tập quán khác nhau khó mà ăn ở cùng nhau một nơi lâu dài được. Nay ta đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương. Kẻ miền núi, người miền biển, khi có việc gì thì giúp đỡ nhau, đừng quên lời hẹn.
Nghe chàng nói cũng có lí ta cùng các con nghe theo. Thế rồi chúng ta chia tay nhau lên đường.
Người con trưởng theo ta được tôn lên làm vua, lấy hiệu là Hùng Vương, đóng đô ở đất Phong Châu, đặt tên nước là Văn Lang. Triều đình có tướng văn, tướng võ, con trai vua gọi là Lang, con gái vua gọi là Mị Nương, khi cha chết thì truyền ngôi cho con trưởng, mười mấy đời truyền ngôi vua đều lấy hiệu là Hùng Vương. Không hề thay đổi. Cũng bởi sự tích này mà về sau, người Việt Nam ta - con cháu Vua Hùng - khi nhắc đến nguồn gốc của mình, thường xưng là con Rồng Cháu Tiên.
Ta tên là Âu Cơ, một thiếu nữ xinh đẹp thuộc dòng họ Thần Nông sống tại vùng núi cao phương Bắc.
Vốn có sở thích thăm thú những miền đất lạ nên khi nghe nói ở một vùng đất tên là Lạc Việt có rất nhiều hoa thơm, cỏ lạ, cảnh đẹp tuyệt trần ta đã tìm đường đến thăm thú. Khi ta đến nơi đây, không chỉ bắt gặp cảnh đẹp mà còn gặp một vị thần mình rồng, chàng trai có thân mình cao to từ từ hiện lên trên mặt nước. Nghe chàng giới thiệu, ta mới biết đây chính là con trai của thần Long Nữ thuộc nòi giống rồng tên là Lạc Long Quân, thường sống ở dưới nước khi có việc cần mới lên trên cạn. Chàng là vị thần bảo vệ dân chúng khỏi bọn Ngư Tinh, Hồ Tinh và Mộc Tinh, chàng còn dạy cho dân cách trồng trọt, chăn nuôi và ăn ở.
Cha mẹ ta luôn nhắc nhở ta chuyện gả chồng, ngày đêm khuyên bảo ta hãy chọn lấy một người, nhưng trong số những người đến cầu hôn, chưa ai có thể khiến ta rung động. Nay bỗng nhiên gặp được chàng Lạc Long Quân, ta mới gặp lần đầu nhưng đã rung động trước tướng mạo và phong thái của một người anh hùng, khi đó ta cũng đã biết trái tim mình đã lựa chọn chàng Lạc Long Quân, chỉ mong sao ta cũng có ấn tượng gì đó với chàng. May sao chàng cũng có tình cảm với ta và chúng ta đem lòng yêu nhau, cha mẹ ta rất vui mừng vì ta đã tìm được ý trung nhân của mình. Sau khi trở thành vợ chồng, ta cùng chàng chuyển đến cung điện Long Trang, sống trên cạn rất vui vẻ và hạnh phúc. Cuộc sống vợ chồng được ít lâu thì ta có mang, mang thai ròng rã suốt chín tháng nhưng đến kỳ sinh lại có chuyện lạ, đến chính ta cũng không thể tin vào mắt mình. Ta sinh ra không phải là một hài nhi mà là một chiếc bọc bên trong có rất nhiều trứng, đếm ra mới biết có đến trăm quả. Rồi từ trăm quả trứng hồng đó nở ra một trăm người con đẹp đẽ lạ thường. Khi ấy, ta vui mừng khôn xiết, ôm ấp từng đứa con của mình vào lòng. Điều kỳ lạ hơn là các con của ta sinh ra không cần bú mớm sữa mẹ, chúng cứ tự nhiên lớn lên nhanh như thổi, mặt mũi người nào cũng khôi ngô tuấn tú, khỏe mạnh như thần.
Long Quân vốn quen sống dưới nước, nay phải sống trên cạn quá lâu cảm thấy không ổn nên đã từ biệt mẹ con ta trở về thuỷ cung. Ta một mình nuôi con, cùng các con chờ đợi chồng trong mòn mỏi, đến một ngày phải gọi chàng lên. Ta trách móc sao chàng nỡ bỏ lại ta và các con, sao không ở lại cùng ta nuôi dạy chúng. Nhưng chàng đáp rằng:
· Ta là giống rồng ở miền nước thẳm, nàng lại là tiên chốn non cao, tính tình và tập quán khác nhau rất khó để ăn ở lâu dài. Nay ta sẽ đưa năm mươi con xuống biển còn nàng hãy đưa năm mươi con lên núi, cùng nhau cai quản đến khi nào có việc sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Khi ấy ta và đàn con đành nghe theo lời của Long Quân, chia nhau lên đường. Sau khi dẫn năm mươi con lên núi, ta chọn sống tại vùng đất Phong Châu, chọn người con trưởng lên làm vua lấy hiệu Hùng Vương và đặt tên nước là Văn Lang. Ta quy định rất rõ ràng các tướng văn, võ trong triều rồi lấy tên gọi chung cho con trai vua là lang, con gái vua là mị nương. Nếu vua cha chết sẽ truyền lại ngôi cho người con trưởng, từ đời này sang đời sau vẫn lấy hiệu là Hùng Vương không thay đổi.
Đó chính là sự tích về nguồn gốc của người Việt Nam, ngày nay người ta thường nhớ về nguồn gốc với danh xưng là con Rồng cháu Tiên.