Hãy đóng vai mẹ của Hồng để kể lại cuộc gặp của Hồng với mình

2 câu trả lời

Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới ngày nào tôi còn là một chú bé Hồng loắt choắt nhanh nhẹn với một tuổi thơ bất hạnh, đầy đau khổ. Tưởng rằng thời gian sẽ làm phai mờ đi những kí ức đau thương đó mà giờ đây những hình ảnh đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi cho đến khi tôi gặp lại "cái bóng" người mẹ của mình .
Chiều hôm đó khi đi học về, tôi chợt thấy thấy một người giống mẹ, tôi liền chạy theo vừa chạy vừa gọi: "mẹ ơi ! mẹ ơi!". Tôi chợt nghĩ nếu nghười ngồi trên xe kéo không phải mẹ mình thì bọn bạn sẽ cười cho thúi mũi mất. Chiếc xe kéo dừng lại, tôi chạy đến thì thấy. ÔI!!!!!!!!! tôi thốt lên. Hóa ra người phụ nữ ngồi trên xe kéo là mẹ. Hai mẹ con sụt sùi, cảm xúc dâng trào . Sau đó tôi cũng không nhớ là mẹ đã hỏi tôi những gì nữa, chỉ nhớ là từng giây phút đều tuyệt đẹp. đi dc 1 đoạn thì tui bất chợt gặp lại bà Tám. bà là hàng xom cũ của tôi từ hồi bố mẹ tôi dg sống vs nhau. Hai bà cháu gặp nhau cũng mừng lắm, tâm sự với nhau biết bao nhiêu câu chuyện. Rồi tôi cũng kể lại cuộc hội ngộ của mình và mẹ ban nãy. Nghe tôi kể xong đột nhiên sắc mặt bà Tám khác hẳn. Mặ bà cắt không còn giọt máu, vẻ hoảng sợ. Tôi thấy lạ bèn hỏi thì bà bảo, từ khi tôi đi mẹ tôi như người mất hồn, bà cắt đứt mọi mối quan hệ với mọi người. Rồi vào một ngày bình thường, hàng xóm phát hiện bà treo cổ tự vẫn ở nhà với một bức thư chứa đựng những lời kêu gào, đau khổ thảm thiết. Sau khi mai táng cho bà xong, ngôi nhà đó như bị một linh hồn giận giữ nào đó chiếm giữ hễ bất cứ ai bước chân vào nhà là tai họa kinh hoàng sẽ ập đến. Nghe thấy bà kể chân tay tôi lạnh ngắt, mặt mũi xám xịt. Tôi tự hỏi người ngồi trên xe kéo là ai và trong suốt cuộc trò truyện trước cổng trường tôi đã nói chuyện với người hay là ma nữa. Tôi lạnh lùng bước về nhà. Đầu óc quay cuồng, cố quên đi những chuyệm đã từng xảy ra. Rồi tôi cũng không xác định được mình đang đi đâu nữa. Đôi chân tôi mỏi dần, mỏi dần và rồi ... uỵch. Tôi ngất lịm đi trên đường.
Sáng dậy, tôi mở mắt và thấy mình đang nằm trên giường nhà có bố, có mẹ. Tôi thở phào thì ra đó chỉ là giấc mơ. Tôi cũng không thể biết là đây là giấc mơ hay là mình vừa mới trải qua một giấc mơ dài (là sống với họ nội, gặp mẹ, hàng xóm cũ) nữa.

Em tham khảo câu trả lời dưới đây nhé:

1. MB 

- giới thiệu bản thân

2. TB:

- sau bao năm xa nhà hôm nay tôi mới trở lại thăm quê, thăm đứa con tôi

- trên đường đi tôi vô cùng mong ngóng trông đứa con trai yêu quý

- tôi đang ngồi xe kéo thì có một tiếng gọi hớt hải. Hoá ra là con tôi

- tôi bế còn lên xe. Lâu mồ mồ hôi và ôm con vài lòng

- tôi thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng

3. Kb:

- hoá ra con tôi vẫn yêu thương tôi như vậy

* Bài làm

   Tôi là mẹ của Hồng, sau bao năm xa quê đi cầu thực, nhân dịp ngày giỗ cậu nó nên tôi về lo giỗ và thăm con luôn.

  Trên đường về quê tôi vô cùng háo hức nhưng cũng lo lắng không nguôi bởi một phần sợ bà cô em chồng đay nghiến, một phần thì mong nhớ gặp con. Tôi gọi chiếc xe kéo trở về, trên đường đi qua trường học tôi nghĩ chắc còn mình cũng đang ngồi học như bao đứa trẻ cùng trang lứa tại ngôi trường này. Đi qua trường một quãng thì tôi thấy tiếng gọi hớt hải. Lòng tôi nghĩ thầm có lẽ là con trai mình chăng. Quả đúng là thế thật. Khi tôi cho xe dừng lại thì thấy con trai tôi đang hớt hải chạy theo gọi mợ ơi

Thằng bé lớn quá, lớn hơn cả trong tưởng tượng của tôi. Nó đã không còn là cậu bé non nớt ngày nào. Tôi nghĩ khi xa tôi nó cũng chẳng mấy sung sướng nên người mới gầy đến vậy. Trong lòng tôi thương con vô cùng. Tôi bế con lên, thằng bé nhẹ quá. Tôi vén vạt áo lau đi những giọt mồ môi trên trán cứ cậu. Nhìn sự hạnh phúc toát ra từ ánh mắt con tôi thấy ấm lòng biết bao. Hoá ra còn tôi vẫn thương tôi lắm, nó vẫn mong tôi về với nó.

Tôi xoa đầu nó rồi âu yếm hỏi:

- con có nhớ mợ không?

Thằng bé vội vã gật đầu, đôi mắt bắt đầu rưng rưng. Không nhịn được tôi ôm con vào lòng, ngửi cái hơi ấm toát ra trên người thằng bé tôi thấy hạnh phúc vô bờ. Cuối cùng thì mẹ con tôi cũng được đoàn tụ cùng nhau sau bao tháng ngày xa cách. Thằng bé nép vào lòng tôi, quan sát khuôn mặt tôi và nó nói:

- mợ vẫn đẹp như thuở còn sung túc vậy

Có lẽ vì quá nhớ những và yêu thương tôi nên trong mắt nó tôi mới đẹp đên vậy. Tôi hỏi nó ở nhà có khó khăn gì không. Nó không trả lời mà chỉ nghèn nghẹn lắc đầu. Có lẽ nó không dám cho tôi biết. Tôi thương con quá nhưng chẳnv biết làm thế nào, chỉ biết ôm con vào lòng vỗ về

Trên đường về nhà tôi và con tâm sự rất nhiều. Chúng tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc và vui vẻ khi được ở cạnh nhau.