hãy đóng vai chị Dậu trong bài văn "Tức nước vỡ bờ"lưu ý ko sao chép trong sách chỉ được lấy vài ý thôi,ko dc dao chép trên mạng sao chép la báo vi phạm

2 câu trả lời

$???? ???? $ 

Có ai hiểu cho cuộc sống khó khăn chồng chất của tôi không?gia đình tôi thuộc loại nghèo nhất vùng, đến ngày nộp sưu tôi đã phải rất đau khổ và chật vật để nộp sưu cho ck. tôi... đã phải bán đứa con gái , người chị cả của các con tui và bán nốt cả lứa chó để bòn những đồng tiền ít ỏi. nhưng khi chạy vạy đủ tiền cho ck thì bọn hoà lí lại bắt tôi nộp cả suất sưu của người em ck đã mất đã mất từ năm ngoái.

  hôm đó, ck tôi ms đc tah về nhà, tôi nấu cho ck một bát cháo nóng vs một lon gạo người bà hàng xóm cho. tôi đưa lên cho ck và ôm cía tỉu ngồi một bên để đọng viên ck. nhưng, khi ck tôi ms kề bát cháo vào miệng thì bọn hào lí cầm roi, day thừng,... xồng xộc đi vào đòi tiền sưu. ck tôi hoảng quá lăn đùng ra. tôi chạy ra xin cho tôi khất sưu vì nhà tôi chả còn đồng nào và thứ gì sau khi nộp tiền sưu cho ck. tôi đã hết lời, hết lòng cầu xin nhưng họ lại ko có chút lương tâm, tình người nào. tên cai lệ ra lệnh cho lính trói ck tôi, nhưng họ thấy người ốm họ ko giám, sợ xảy ra chuyện gì nên cứ lóng ngóng, ngơ ngác mãi. tên cại lện giật phắt cái dây thừng trong tay họ và sầm sập lao đến chỗ ck tôi. lúc đó , tôi mặt mày xám ngét, vội dặt con xuống và chạy lại dợ tay hắn, tôi đã bắt đầu hết sự kiên nhẫn vs tên cai lệ, nhưng vẫn cố van xin, nài nỉ mà chảng có tác dụng, ngược lại, nó bịnh luôn vào ngực tôi mấy bịch rồi xấn đến trói ck tôi. tôi thật sự hết kiên nhẫn và tôi thật sự rất tức giận vs dám người ko có lương tâm kia, tôi đã cự lại với một lí lẽ rất thường tình giữa con người vs con người :"ck tôi đau ốm, ông ko được phép hành hạ!". tên cai lệ kia lại tát vào mặt tôi một cái rõ đau, nhưng tôi quá tức giận nên ko để ý. khi đó, với một lòng thương ck thương con tôi không còn tính gì đến tôi cai lệ là người nhà lí trưởng hay là ai, tôi nghiến hai hàm răng, nói:"mày trói ck bà , bà cho mày xem", với sức của một thằng nghiện và sức của một người đàn bà lực  điền thì tôi ấn dúi nó ra của dễ dàng . tuy bị như thế, nhưng tên cai lệ vẫn một mực trói vợ ck tôi. người nhà lí trưởng sấn đến , giơ gậy sực đánh tôi, nhưng tôi liền lấy tay chụp lấy cây gậy. tôi và hắn đu đẩy, giằng co vs nhau, hai đứa con tôi thấy vaauyj khóc om sòm. giằng co một hồi, nhưng sức tên hầu cận lí trưởng vẫn yếu hơn sức người mẹ đã có con như tôi, tôi túm lấy tóc hắn và lẳng cho một cái, nó ngã nhào ra thềm. ck tôi thấy vậy, sợ quá can ngăn tôi nhưng mệt ngồi lên lại nằm xuống. tuy ck can ngăn nhưng quá tức giận tôi đã không thể nào kiềm chế.

   kết cục sau đó thì mội người có lẽ cũng đoán được, tôi đã bị bắt lên huyện và với những ngày tháng khó khăn tôi đã phải tự mình chống chọi. có lẽ mọi người đã hiểu được số phận cùng cực của tôi, tuy vậy, nhưng tôi luôn có nhunhwx người quan tâm và thềm lặng động viên là chồng tôi, con tôi và những người hàng xóm láng giềng thân thiện.

??? ?ì?? ????? ??é !

??ú? ?ạ? ?ọ? ?ố? !(>‿♥)

Từ xa vọng lại, tôi đã bắt đầu thấy lo sợ vì tiếng chó văng vẳng, tiếng thét rồi đòn roi nghe mỗi lúc một gần. Chồng tôi vừa mới khỏe hơn chút, đang cố ăn một chút cháo. Tôi cứ đứng bên cạnh nhìn chồng rồi nhìn con, nhìn bốn góc nhà, nhìn cuộc đời mình mà ứa nước mắt cho cái số nghèo khổ. Và điều tôi lo sợ cũng đến, cai lệ và người nhà lý trưởng xông vào nhà tôi hùng hổ. Hắn thét lớn, gõ đầu roi xuống đất bắt vợ chồng tôi nộp sưu cho hắn. Nhà tôi đã không có, tôi nhận thức được thân phận thấp cổ bé họng của mình mà cố nhún nhường mềm mỏng để hắn mủi lòng thương cho vợ chồng tôi thu xếp thêm mấy hôm. Nhưng trái với sự tưởng tượng của tôi, hắn không những không tha mà còn dữ tợn hơn, hắn thậm chí còn trợn mắt đòi dỡ cả nhà tôi và trói chồng tôi lại mang ra đình đánh đập. Người nhà lý trưởng nhận lệnh của hắn ra trói chồng tôi, nhưng hắn không dám hành hạ người ốm nặng. Tôi đang luống cuống chân tay không biết làm thế nào thì cai lệ đã giât phắt cái roi sầm sập lao đến đòi trói chồng tôi đi. Tôi hoảng quá, vội lao đến cầu xin hắn tha cho chồng tôi. Lúc đó, tôi không nhớ mình có khóc không nhưng mặt mũi tôi ù đi vì cai lệ tát tôi vào mặt rồi bịch vào ngực tôi mấy bịch. Hắn như một tên không thể kiểm soát, nhất định đòi đánh trói chồng tôi đi. Đau đớn, phẫn uất, căm hận, tôi không biết mình đã lấy sức mình đó ở đâu ra nhưng tôi đã làm chuyện mà đến nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ: đánh lại cai lệ và người nhà lý trưởng. Tôi biết thân phận tôi hèn mọn, tôi biết mình là đàn bà con gái, đánh hắn lại mang họa vào thân nhưng tôi đã tức không chịu được. giống như giọt nước tràn ly, tôi đã đánh cai lệ và người nhà lý trưởng nằm bẹp dí xuống đất, mặc cho chồng tôi có thều thào ngăn tôi lại. Vì chồng, tôi đã đánh lại bọn chúng, xả thân để bảo vệ chồng, chồng tôi đang đau ốm mà bị chúng lôi ra đánh, không chết thì cũng thành tàn phế. Dù cho thân phận hèn mọn nhưng tôi không thể đứng ngơ nhìn chồng mình bị đánh trói như thế.