giúp với ạ Dựa vào mạch ý sau, hãy triển khai đoạn tổng phân hợp khoảng 10-12 câu phân tích khổ thơ thứ 2 của bài “Nhớ rừng” (Thế Lữ): Mạch ý gợi dẫn: - Hình ảnh giang sơn hùng vĩ thời oanh liệt của chúa sơn lâm được tái hiện trong nỗi nhớ da diết - Cảnh núi rừng đại ngàn lớn lao, phi thường ( từ hình ảnh tới âm thanh): bóng cả cây già, gió gào ngàn, nguồn hét núi, thét khúc trường ca dữ dội…) - Cảnh đại ngàn thâm u, hoang vu, bí mật: vờn bóng âm thầm, hang tối, chốn thảo hoa không tên không tuổi, chốn ngàn năm cao cả âm u…) Từ ngữ phong phú, diễn tả cái lớn lao, mạnh mẽ, phi thường của giang sơn hùng vĩ. - Chúa sơn lâm xuất hiện với tư thế và vẻ đẹp oai phong lẫm liệt: + Tư thế “dõng dạc, đường hoàng” + Tấm thân “lượn” mềm mại như “sóng cuộn”, uyển chuyển uy nghi + Hành động thể hiện sự thống trị tuyệt đối: “quắc mắt thần” trong “hang tối”, “khiến mọi vật đều im hơi” Những câu thơ sống động, nhịp nhàng, miêu tả chính xác, ấn tượng. Chúa sơn lâm đắm chìm trong giấc mộng ngàn to lớn, hiện lên oai hùng lẫm liệt giữa khung cảnh rừng thiêng vĩ đại.
1 câu trả lời
Ta có thể thấy, con hổ mãi bế tắc, u uẩn trong tâm trạng, khi thì đau khổ với thực tại, khi thì sống hoài tưởng lại quá khứ tươi đẹp, sáng lạng của những ngày xưa “Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ”. Quá khứ huy hoàng, oai hùng ấy vẫn luôn sống động trong tâm hồn yêu tự do của con hổ, nó nhớ về những thuở “tung hoành”, tự do đi lại, tự chủ cuộc sống của mình cùng sự kiêu hãnh, thỏa chí tung hoành nơi rừng già “hống hách những ngày xưa”. Khung cảnh toàn sự giả dối, bắt chước hợm hĩnh không gian rừng già ở vườn thú khiến con hổ chán ghét, nó nhớ về những khung cảnh rộng rãi, mênh mông của “sơn lâm”,với những “bóng cả” và cây già”, không gian xung quanh cũng tràn ngập âm sắc bởi “tiếng gió gào ngàn”, “giọng nguồn thét núi” chứ không phải tiếng cười tiếng nói đầy giả dối của con người ngoài kia.
Vẫn là dòng hồi tưởng về quá khứ huy hoàng, oai phong ấy, đó chính là hình ảnh uy nghi của chính mình, của những bước chân đầy tự do, phóng khoáng “ta bước chân lên dõng dạc đường hoàng”, đó chính là dáng vẻ oai vệ, uyển chuyển của chính mình “Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng”, trong những bước chân tự do ngày ấy, con hổ có thể tự chủ mọi thứ xung quanh mình, sống chan hòa với thiên nhiên,với cỏ cây, hoa lá “Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc”. Đó là cuộc sống tự do, tự tại của chúa tể sơn lâm, dòng hồi tưởng cũng khiến con hổ tự hào về quá khứ đã xa của mình “Ta biết ta chúa tể muôn loài”, vì là đấng tối cao nơi rừng già nên mọi hành động của nó đều khiến cho vạn vật nể sợ “Là khiến cho mọi vật đều im hơi”.
Như vậy, mượn lời của một con hổ bị giam giữ nơi sở thú, nhà thơ Thế Lữ thể hiện được sự mất tự do, cuộc sống tù túng của cả một thế hệ ở thời đại mình sinh sống, đó cũng chính là giai đoạn tự do, độc lập của dân tộc bị lũ xâm lược kìm hãm, giam cầm. Bài thơ thể hiện được sự xót xa của nhà thơ về quá khứ tự do, tự tại, đồng thời thể hiện thái độ chống cự đến cùng của nhà thơ đối với sự kìm hãm ấy.