Giúp e với ạ đề bài : e hãy viết một bài văn nghị luận trình bày sâu sắc của e về những ngày đầu tiên bước vào trường THPT.văn 10 ạ
2 câu trả lời
Trong cuộc đời của mỗi người, chúng ta chắc hẳn sẽ có những sự kiện mang tính bước ngoặt lớn. Đó có thể là lần đầu tiên bạn cất lên tiếng nói bi bô, lần đầu tiên bạn chập chững bước từng bước chân, lần đầu tiên bạn cắp sách tới trường. Đối với tôi, để lại nhiều dấu ấn sâu đậm nhất chính là ngày đầu tiên tôi bước vào mái trường THPT Dương Xá.
Tôi nghĩ rằng, ai cũng có rất nhiều cảm xúc khó có thể diễn tả được vào ngày đó. Trước đó, chúng tôi đã trải qua một thời gian ôn tập dài và đầy căng thẳng để có được một tấm vé vào trường THPT công lập nào đó. Với tôi, đó là khoảng thời gian đầy khó khăn bởi tôi học gần kém nhất lớp, nhất là về môn Toán. Có một khoảng thời gian đầy áp lực từ bài vở, thầy cô, gia đình và có lúc tôi còn có ý định buông xuôi. Nhưng có một bàn tay đặt lên vai tôi và nói “ cố gắng em ạ, nhất định thành công!” đó là lời của cô giáo dạy môn văn của tôi khiến tôi có thêm động lực. Và cứ vậy, tôi cố gắng không ngừng và đạt được thành công chính là ngày hôm nay. Tôi đi thẳng và bước qua cánh cổng của ngôi trường cấp ba mà tôi hằng mong ước và cũng có rất nhiều các bạn học trò như tôi ao ước được vào mái trường này.
Ngày hôm đó, tôi nhớ là khoảng giữa tháng 8, đó cũng là ngày nhập học, nhận lớp và cô giáo. Sau tiếng gọi loa là rất nhiều các bạn học sinh như tôi xếp hàng ngay ngắn. Chúng tôi biết được lớp của mình qua tấm bảng dán gần cổng trường. Lần đầu tiên bước vào trường để lại ấn tượng với tôi chính là khoảng sân trường. Trước đó, tôi học trường làng nên sân trường bé lắm. Nhưng sân trường mà tôi đang đứng bây giờ rất rộng, rất lớn. Trên sân trường còn trồng rất nhiều những cây cổ thụ, thân to. Tôi đoán là nó được trồng từ khi trường mới thành lập. Nghe nói, trường tôi thành lập được hơn 40 năm rồi. Tôi nhìn lên bục sân khấu, trên đó có in dòng chữa “Tiên học lễ, hậu học văn” đầy ý nghĩa biết bao. Tôi quan sát tất cả mọi nơi, ở đây xa lạ quá từ bạn bè, thầy cô. Thỉnh thoảng, tôi chỉ gặp được hai, ba bạn cùng trường cũ nhưng khác lớp. Chúng tôi xếp hàng ngay ngắn và nghe những quy định của trường. Tiếp đến, chúng tôi nhận cô giáo chủ nhiệm. Cô chủ nhiệm lớp tôi tên Thủy dạy môn Sinh học. Cô nhìn rất hiền, khuôn mặt tròn phúc hậu lắm. Chúng tôi theo cô lên lớp.
Vào lớp, đó mới chính là khoảng thời gian tôi kết thân được rất nhiều bạn mới. Chúng tôi bắt đầu hỏi tên nhau, ở đâu, trước đây học trường nào? Ở môi trường mới này, bạn bè nhiều hơn rất nhiều, chúng tôi có khi nhà ở xa nhau cách đến gần chục cây số. Vậy mà, lần đầu tiên gặp nhau, làm quen với nhau mà như đã thân thiết từ lâu lắm rồi. Tôi vui lắm vì được kết bạn với nhiều bạn mới. Tôi còn được cô giáo và các bạn bầu làm lớp trưởng. Cô bé rụt rè trước đây đã không còn, thay vào đó, tôi cảm thấy mình cần phải tự tin hơn, mạnh dạn hơn. Ở lớp học này, bạn bè này, thầy cô này tôi sẽ học được rất nhiều điều mới và bổ ích.
Vậy là ngày nhập học của tôi cũng kết thúc. Một cảm giác vui sướng và đầy hãnh diện trong tôi trước thành quả mà tôi đã cố gắng. Tôi tự hứa với bản thân mình cần học tập, trau dồi nhiều hơn nữa để thành công trong bước đường sắp tới.
"Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường” đó cũng chính là cảm giác của tôi khi nhớ lại những buổi tựu trường khi vào cấp ba. Năm nào ngày tựu trường cũng đem lại cho tôi những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến lạ kì, nhưng có lẽ ấn tượng nhất, sâu sắc nhất chính là buổi tựu trường đầu tiên khi tôi bước vào trường phổ thông
Ngôi trường mà tôi học là ngôi trường mà bất cứ ai cũng ao ước được học tập, đó là trường THPT chuyên của tỉnh, nơi hội tụ những thầy cô giáo tốt nhất. Tôi đỗ vào trường như một sự may mắn. Tôi vốn học khá ở trong lớp toàn những bạn học kém, nên cái khá của tôi cũng chỉ ở mức bình thường so với các bạn trường khác. Nhưng từ nhỏ tôi đã có ao ước được học tập dưới mái trường này khi thấy sự nguy nga, trang nghiêm của nó trong một lần vô tình đi ngang qua trường. Chính ấn tượng ấy khiến tôi có quyết tâm cao hơn bao giờ hết, tôi lao vào học tập để cố đuổi kịp những bạn khác. Ngày đi thi, tôi mang hết vốn kiến thức nhỏ bé của mình vào làm bài, tôi không hi vọng mình sẽ đỗ, nhưng tôi vui vì mình đã cố gắng hết sức. Ngày nhận được tin đỗ vào chuyên Văn của ngôi trường mơ ước, tôi vỡ òa trong niềm vui và hạnh phúc. Tôi mường tượng về buổi tựu trường đầy đẹp đẽ, mà sau buổi tựu trường đó tôi sẽ chính thức là một phần của mái trường thân yêu này.
Trước ngày khai giảng độ ba ngày, ngày nào tôi cũng đi qua trường, ngắm nhìn và chiêm ngưỡng vẻ uy nghi, trầm mặc của nó từ xa. Ngôi trường vẫn mang vẻ trang nghiêm như thuở nào nhưng nay đã được khoác lên mình bộ quần áo mới màu xanh nhạt mát mắt. Dẫu vậy, tôi vẫn có chút cảm giác lưu luyến với vẻ rêu phong, cổ kính trước đây.
Đêm trước ngày khai trường, tôi hồi hộp không sao ngủ được. Tôi nằm trằn trọc, nghĩ đến ngày mai được gặp bạn mới thầy mới, mặc dù trước đó chúng tôi đã được gặp nhau một lần khi đi tập trung lúc nhận được nhận giấy báo trúng tuyển. Nhưng sao lòng tôi vẫn nôn nao hồi hộp, tôi ước trời có thể sáng nhanh thật nhanh để có thể đến trường. Tôi dậy, ngắm nhìn sách vở mình đã chuẩn bị, ngắm bộ áo dài trắng tinh khôi đã được mẹ là lượt phẳng phiu để mai con gái yêu của mẹ sẽ mặc đến trường. Nhìn bộ áo dài bỗng dưng tôi mỉm cười, vì hạnh phúc, vì sung sướng, có cảm giác như mặc chúng vào tôi sẽ trở thành thiếu nữ. Tôi đem ý nghĩ ngọt ngào ấy vào giấc ngủ.
Sáng hôm ấy là buổi sớm mùa thu gió nhẹ, trời trong xanh bởi đêm qua một cơn mưa rào đã cuốn trôi biết bao bụi bẩn đi. Bầu trời trong xanh như một tấm kính khổng lồ, nắng thu nhàn nhạt, cùng với những đám mây lững lờ, chậm rãi trôi trên bầu trời. Tôi guồng chân đạp những vòng xe lớn để đến trường thật. Dòng sông Đà đã đổi màu tự khi nào, màu đỏ phù sa đã đi đâu mất nay chỉ còn lại màu xanh ngọc bích, nước trong nhìn thấu xuống đáy. Trên đường có biết bao bạn như tôi, những tà áo dài trắng tung bay trong buổi sáng mùa thu dịu ngọt.
Không khí ở trường tươi vui, rộn rã, ai cũng mang trên mình khuôn mặt hớn hở, háo hức. Người vui vì được gặp lại thầy cũ, bạn cũ, người háo hức vì chuẩn bị bước vào môi trường mới với biết bao cơ hội và thách thức. Lòng tôi xốn xang, mọi thứ trước mắt dường như đẹp đẽ, ấn tượng hơn. Ấn tượng nhất với tôi có lẽ là bài diễn văn của thầy hiệu trưởng. Thầy thấp và hơi đậm người, trán hói, đôi kính cận dày trên khuôn mặt to tròn, phúc hậu. Giọng thầy trầm ấm và đầy uy lực. Cả hội trường ngồi im phăng phắc nghe những lời thầy dặn dò, trao truyền lại cho thế hệ tương lai. Sau lời phát biểu của thầy một tràng pháo tay rộn vang cất lên như để hưởng ứng và cam kết thực hiện những lời thầy đã nói. Trong tôi trào lên niềm hứng khởi và sự quyết tâm lớn cho năm học mới.
Cảm giác ngượng ngùng với bạn bè xung quanh biến đi đâu mất. Một cách rất tự nhiên chúng tôi làm quen và trò chuyện với nhau. Và thật kì lạ tôi có cảm giác đã quen cậu bạn ngồi kế bên từ lâu lắm rồi. Chúng tôi vào lớp làm quen với mọi người, với giáo viên chủ nhiệm – một cô giáo gầy, nhỏ người, khuôn mặt có nét gì đó khắc khổ nhưng giọng giảng văn tuyệt hay. Tiết học đầu tiên cô đã cho tôi những ấn tượng không thể nào quên.
Những cảm xúc ngọt ngào về buổi tựu trường hôm ấy vẫn như đâu đây lẩn khuất trong tâm trí tôi. Nó chính là nguồn động lực để tôi cố gắng hơn nữa, phát huy truyền thông của trường, chắp cánh mơ ước của tôi. Những kỉ niệm trong sáng ấy mãi mãi tôi sẽ không bao giờ quên.