Em hãy kể lại một cuộc chia tay cảm động mà mình trải qua hoặc được chứng kiến. Giúp mik với m.n!!!

2 câu trả lời

1. Mở bài: Nêu yêu cầu của đề.

2. Thân bài:

- Hoàn cảnh của cuộc chia tay.

- Diễn biến cuộc chia tay

3. Kết bài: Suy nghĩ của em.

Bài làm

Ngày hè nóng nực thế này thật là tuyệt vời nếu ta được đi đâu đó du lịch. Thật may là bố mẹ đã thu xếp được công việc và gia đình em đã có cho mình chuyến đi nghỉ mát dẫu phương tiện chỉ là tàu hỏa. Nhưng trong điều kiện của gia đình, với em đây là điều may mắn lắm rồi. Và may mắn hơn nữa, em đã được chứng kiến cuộc chia tay cảm động của một anh con trai với bố mẹ. Quan sát và em biết anh con trai đi xuất khẩu lao động và dùng tàu hỏa để di chuyển lên thành phố rồi ra sân bay. Lần chứng kiến buổi chia tay ấy làm em lăn tăn và suy nghĩ rất nhiều.

Trong khi đợi bố mẹ ra tra soát lại một số thông tin, em ngồi trông hành lí là 1 chiếc va li nhỏ. Em biết chủ yếu bố mẹ không muốn em phải vất vả chạy đi chạy lại. Đây cũng là lần đầu em được đi tàu hỏa nên mọi thứ với em cũng có phần háo hức vô cùng. Em chợt nghe câu chuyện từ băng ghế sau:

_ Con chú ý sức khỏe nhé! Nhà mình nghèo, bố mẹ chẳng có gì cho con, con vất vả nhiều rồi! 

Kèm với lời nói ấy là tiếng khóc của người mẹ. Anh con trai thì đáp trong xúc động:

_ Bố mẹ lớn tuổi nhớ giữ sức khỏe, con sẽ tốt thôi. Bố mẹ an tâm nha! 

Câu chuyện của một gia đình xa lạ trong giờ phút chia tay được thu vào tâm trí em. Hóa ra, con trai hai bác đi xuất khẩu lao động và anh con trai phải chia xa bố mẹ. Bố mẹ luôn luôn giành hết tâm tình cho con và ai ai cũng sẽ buồn khổ lắm khi phải chia xa con trong thời gian dài đến vậy. Dù chỉ là người xa lạ nhưng em cũng thấy thương hai bác và anh vô cùng. Có lẽ, nếu có lựa chọn tốt hơn, không ai muốn xa gia đình và sống một mình cô độc giữa đời như vậy. 

Hai bác và người con trai có cái ôm thật ấm:

_ Bố mẹ về trước để không làm phiền con con nhé! Con nhớ cẩn thận và chú ý. Có chuyện gì thì cũng có bố mẹ ở đây con ạ. 
Cha mẹ không lỡ rời xa anh. Nhưng dường như họ phải bước vôi như thế vì sợ không kìm được lòng mình. Đúng là như vậy, xúc động khôn cùng. Anh con trai mới cách đây ít giây còn gượng mạnh mẽ nay đã gục xuống và khóc tu tu. Thương quá! 

Bố mẹ em đã quay trở lại và chuyến tàu của em đi xuất phát rồi. Càng lúc càng xa anh thanh niên kia, mờ nhòa trước mắt em là bóng người gục mặt xuống u sầu. Chia tay là từ buồn thương, nhưng em hi vọng, chia tay của anh thanh niên kia và gia đình là sự chia li tạm thời để tìm đến một thứ ánh sáng và niềm hi vọng tươi đẹp hơn bao giờ hết trong tương lai. 

Một trong những vẻ đẹp về nhân cách của con người đó là vẻ đẹp của một trái tim nhân hậu. Và có lẽ, sống trong cuộc đời này, trái tim nhân hậu là điều cần thiết trong mỗi con người. Mình từng nghe một câu chuyện cảm động về trái tim nhân hậu của người mẹ, hôm nay mình sẽ kể lại cho các bạn nghe câu chuyện đó.

Đó là Nam, một cậu học sinh năm đó lên 9 tuổi. Cuối kỳ học, cô giáo phát giấy mời phụ huynh lên họp để sơ kết lại tình hình lớp học trong học kỳ vừa qua. Nam rất sợ rằng mẹ sẽ nhận lời mời đó đến lớp họp, cậu ấy sợ không phải vì kết quả học tập yếu bởi cậu luôn là học sinh chăm ngoan, học giỏi của lớp, mà cậu ấy sợ vì lo lắng rằng bạn bè và cô giáo chủ nhiệm sẽ nhìn thấy mẹ, bởi từ trước em nay họ chưa từng nhìn thấy mẹ Nam bao giờ.  

Và rồi, rốt cuộc cái ngày ấy cũng đã đến, cậu cùng mẹ đến lớp và lòng cậu thấy xấu hổ vô cùng. Bạn biết không, Nam đã xấu hổ vì vết sẹo rất lớn che gần hết nửa khuôn mặt vốn xinh đẹp và hiền lành của mẹ cậu ý. Chưa bao giờ Nam hỏi tại sao mẹ lại có vết sẹo ấy nhưng trong cậu luôn mặc cảm về nó như một điều gì đó không tốt đẹp đối với cậu và cả mẹ cậu. Song, trái ngược lại với những gì cậu lo lắng và xấu hổ, mọi người trong buổi họp đều cảm nhận được vẻ đẹp tự nhiên và dịu dàng, phúc hậu tỏa ra từ khuôn mặt của người mẹ. Còn Nam, cậu ấy cứ nép vào một góc của lớp để che dấu đi sự xấu hổ của mình, khi đang nép thì cậu nghe được cuộc trò chuyện giữa cô giáo với mẹ:

- Vết sẹo trên mặt khá lớn chị nhỉ, làm sao mà chị bị như vậy ạ? Cô giáo hỏi người mẹ bằng một sự chân thành.

Mẹ Nam trả lời:

- Như thế này cô ạ, năm đó con em còn bé, cu cậu ở trong phòng thì không biết nghịch gì mà lửa bốc lên cao. Vừa hét lên cầu cứu bà con vừa chạy vào thì thấy cái thanh xà trên mái đang rơi xuống, lúc này sợ hãi quá nhưng vì lo cho con nên em lấy người ra đỡ thành xà kẻo nó rơi xuống chỗ con ngồi. Lúc đó, em ngất xỉu luôn vì không biết gì, khi tỉnh lại được mọi người kể có bộ đội cứu hoả em giúp hai mẹ con thoát khỏi đống lửa.