Đề: Vũ trụ có nhiều kì quan nhưng tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ.Trình bày suy nghĩ của em về ý kiến trên. Không chép Mạng nhaa?

2 câu trả lời

Tôi may mắn được lớn lên trong gia đình đầy đủ, hạnh phúc; được trưởng thành trong tình yêu của cha mẹ. Và có lẽ tình yêu ấy quá mức gần gũi, quen thuộc khiến tôi nghĩ, nhận được nó là điều hiển nhiên. Nhưng có những ngày tháng xa quê, xa gia đình, xa người mẹ thân yêu, tôi mới nhận ra tình yêu ấy quan trọng với tôi nhường nào. Và như Bersot từng khẳng định: “Vũ trụ có lắm kì quan nhưng kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ”

Ngày tôi xa nhà đi học, tôi thấy tự do như cánh chim bay giữa cuộc đời. Tôi vẽ ra viễn cảnh được sống trong một không gian mới, một môi trường hoàn toàn khác lạ. Tôi sẽ được đến thăm thú những kì quan, ngắm nhìn cuộc đời và mở rộng tầm hiểu biết. Nhưng một ngày, hai ngày…đi nhiều là thế, tôi vẫn thấy lòng mình trống trải như thiếu vắng thứ gì đó quen thuộc lắm. Và tôi nhận ra…đó là tình yêu thương, vòng tay ấm áp của mẹ. Thế giới này có lắm kì quan, đẹp, diệu kì và làm ta mãn nhãn nhưng có lẽ, vĩ đại nhất vẫn là kì quan trái tim người mẹ - trái tim tràn đầy ấm áp, là nơi để ta trở về sau mỗi chuyến đi xa mệt mỏi, là nơi nâng đỡ ta sau mỗi bước đường vấp ngã.

Tôi còn nhớ câu chuyện về trái tim người mẹ mang một chút yếu tố kì ảo. Câu chuyện kể về một chàng trai nghèo khó mong muốn có món quà sính lễ đủ quý hiếm để rước cô gái về làm vợ. Chàng trai trở về, nhìn ngôi nhà ọp ẹp của hai mẹ con và thở dài thất vọng, nhưng bà mẹ hiền từ của chàng đã thấu hiểu tất cả. Sáng ngày hôm sau, chàng trai đã mừng rỡ đón nhận từ tay mẹ gói quà quý báu làm quà sính lễ nhưng chàng đã bàng hoàng vô cùng khi món quà ấy chính là trái tim nóng hổi của mẹ mình! Cao cả và thiêng liêng biết bao hai tiếng “tình mẹ”.

Tôi cũng còn nhớ những ngày ở nhà, hay cáu gắt giận dỗi với mẹ mỗi khi để mẹ phải nhắc nhở. Tôi đã chẳng thể hiểu được những lắng lo mẹ dành cho tôi, những mong muốn tôi được trưởng thành và vững vàng trong cuộc sống. Đôi lúc, tôi tự nhắc nhở mình khi nhớ về câu chuyện bà mẹ của Khổng Tử. Khi biết con mình đi chơi, bỏ học, bà đã dùng chiếc kéo cắt cả tấm lụa đang dệt dở trước mặt con mà rằng: con học cũng như tấm lụa đang dệt này, bỏ dở giữa chừng cũng như lụa bị cắt đi, sẽ không bao giờ lành lạnh như ban đầu. Từ đó, Khổng Tử mới quyết chí chăm chỉ học hành.

Ngày bé, mỗi tối, tôi thường ôm mẹ nũng nịu: “Mẹ, mẹ kể chuyện xưa cho con”. Truyện cổ tích, đó là thế giới của những giấc mơ, của những phép nhiệm màu biến điều không thể thành có. Giờ đây, lòng tôi đã tự hiểu ra, mẹ chính là cổ tích, chân thực nhất và dịu ngọt như trái chín cuộc đời.

Mẹ chính là quê hương, là xứ sở, là bến lành để ta trở về sau những ngày tháng đau buồn, hoang hoải. Tôi biết chàng trai Lê Qang Liêm, sau những vinh quang chiến thắng mà mới đây là vô địch giải cờ  chớp thế giới, ngay sau đó đã đáp chuyến bay sớm nhất để trở về trong vòng tay của mẹ. Là cậu bé Nguyễn Hoàng Anh bị bạo hành ngược đãi, được trở về bên người mẹ thân yêu với vòng tay ôm siết chặt, trong ánh mắt hạnh phúc mà cũng xót xa, tiều tụy vì trông ngóng tin con sao mà chân quý đến thế. Tình yêu của mẹ nâng đỡ ta, chở che cho ta, là bước tựa vững chắc để ta vươn tới với cuộc đời. Trái tim mẹ luôn bao dung, thứ tha cho ta mọi lỗi lầm. Với mẹ, ta luôn là đứa trẻ bé bỏng cần được yêu thương.

Tôi đã đọc được ở đâu đó câu châm ngôn: “sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn” và tôi thấy, đã đến lúc bước chân mình cần phải đến đúng nơi nên đến, trái tim mình đã đến lúc cần phải đập đúng  nhịp yêu thương. Hãy sống chậm lại, từng chút, từng chút một thôi. Đừng chạy theo những hư danh ảo ảnh xa vời để rồi quên đi những yêu thương gần gũi ngay bên cạnh. Hãy sống để yêu thương và học cách yêu thương. Hãy biết quý trọng tình cảm thiêng liêng của lòng mẹ bởi mẹ sẽ chẳng thể nào bên ta mãi mãi: “ Mẹ già như trái chín cây – Gió lay mẹ rụng con thời mồ côi”

“Trái tim mẹ” – đó là kì quan vũ đại và thiêng liêng nhất, không phải ai cũng có được. Bởi vậy hãy biết trân trọng, yêu thương mẹ từng ngày. Xin được kết thúc bằng một câu thơ theo thời gian vẫn không thôi làm thổn thức trái tim mỗi người:

“Ai có mẹ xin đừng làm mẹ khóc – Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”

Trái tim của mẹ tôi bao la như một hành tinh giữa vũ trụ rộng lớn . Mẹ tôi đã nuôi tôi khôn lớn và trái tim mẹ luôn ấm áp , sưởi ấm cho tôi ngày lạnh , như chiếc quạt mát ngày hè . Mẹ có thể gánh cả núi , lay chuyển cả trời đất để nuôi tôi khôn lớn . Những kì quan bao la trên vũ trụ có thể đẹp , nhưng không sao có thể so sánh với MẸ , người đẹp nhất ...

Mẹ ơi , mẹ đã cực khổ nhiều rồi ... Mẹ đã hi sinh tất cả cho tôi , vì tương lai của tôi ! Mẹ đã không ngại nắng , ngại mưa mà làm để nuôi tôi . Tôi - con của mẹ cảm thấy trọn vẹn hạnh phúc lắm . 

Nhưng ngày tôi bệnh , mẹ đã thức khuya chăm sóc cho tôi . Đắp miếng khăn ướt nóng lên đầu mà tôi thấy nước mắt và mồ hôi của mẹ là ấm áp hơn . Tôi mong mẹ luôn vui vẻ , hạnh phúc .