Đề : Hãy kể một kỉ niệm với người bạn khiến em xúc động và nhớ mãi Giúp mình với mọi người!
1 câu trả lời
Năm tháng dần trôi, những đóa hoa cúc ngày nào mà cậu đem đặt nhẹ lên môi tôi đã dần biến mất, chỉ còn để lại thân hoa xơ xác bên nấm cỏ cao, xanh mà tuyệt đẹp. Giữa một Hà Nội đầy tráng lệ và bộn bề, tôi chạy thật nhanh theo thời gian để rồi khi dừng ở một góc phố quen thuộc, những kí ức vốn ngủ sâu trong tâm trí bùng lên như một đóa hoa cúc trắng diễm lệ, cứ đọng đầy ở đó, để tôi lại nhớ về một miền quê.
Ngày ấy, miền quê tôi chưa được phát triển như bây giờ, có thể nói, tôi lớn lên cùng miền quê tràn đầy hoa cúc, nó đẹp đẽ, tươi tắn và cũng vậy. Ngày ấy, tôi còn là một đứa con gái nhỏ nhắn, chưa biết điều gì về sự đời, tôi cứ lon ton chạy trên những cánh đồng để rồi ở đó tôi gặp cậu, một kẻ có đôi mắt quyến rũ đem lại cho tôi một tràn đầy những kí ức của tuổi thơ năm nào, cũng là người bạn đầu đời mà tôi có được.
Nếu nói rằng cậu thu hút người nhìn ở chỗ nào, có lẽ tôi sẽ chủ động nói rằng, điều đầu tiên người ta bị cuốn hút là đôi mắt tràn ngập ý cười, kéo theo đó là một làn da rám nắng, và hàm răng trắng toét. Cậu còn có một thân hình cân đối, với nước da nâu nâu nhưng nhìn trông vô cùng mạnh khỏe. Thứ mà tôi thích nhất ở cậu là mùi hoa cúc thoang thoảng, nhẹ nhàng nhưng vẫn là điểm nhấn của cậu. Cậu đẹp lắm, đẹp tựa đóa hoa cúc dưới ánh nắng bình minh hay đẹp như ánh hoàng hôn của những buổi chiều xế tà.
Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp gỡ, đôi mắt tràn đầy ý cười cùng mái tóc đen nháy dưới trời nắng oi bức, những đóa hoa cúc cũng phải rung rinh vì cậu, những cơn gió mùa hạ nóng bức là vậy, nhưng cậu vẫn cười, bất chợt nụ cười ấy thật đẹp, nó tựa như một điều gì đó khắc sâu trong tim tôi một cách nhanh chóng.
Có lẽ điều ấy thôi chưa đủ, cậu thân thiện, hòa đồng với mọi người xung quanh, thậm chí có chút ngây ngốc, đáng yêu, đôi lúc lại nghiêm nghị. Cậu tốt bụng lắm, lúc nào cũng sẽ sẵn sàng giúp đỡ mọi người nếu có thể, cậu có thể vì mọi người mà làm những việc lớn. Tính cách ấm áp như mặt trời, nhưng dẫu vậy, không ai cảm thấy nóng đến oi ả, thứ họ cảm nhận được là sự hạnh phúc, là sự nồng khiết của cậu đến rạng ngời.
Mọi thứ tưởng chừng vẫn sẽ tiếp diễn là vậy, vẫn sẽ là một bản tình ca da diết, nhưng mấy ai hay, khi bản tình ca ấy bước đến đoạn thăng trầm, thứ mà tôi nhận được là sự đau thương. Ngày ấy, cậu vẫn cười đến đẹp đẽ, nhưng tôi vẫn nhớ bên tai tiếng khóc thút thít của mẹ cậu, tiếng lo lắng của bố cậu, tiếng động viên và tiếng nước chảy róc rách, và tiếng bác sĩ thở dài cứ thể lặp đi lặp lại.
Cậu cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp lắm, nhưng nó đều là những kỉ niệm u buồn. Để rồi khi tôi ngồi ở đây, ngắm nhìn phố xá đi lại, bất giác tự nhủ rằng, cậu sẽ lại quay về chứ, sẽ lại là thiên thần mà cho tôi thêm nhiều kỉ niệm đẹp.