Có ý kiến cho rằng: Tác giả đã phác hoạ 1 cảnh tượng đầy xót xa qua đoạn thơ: Nhưng mỗi năm mỗi vắng Người thuê viết này đâu Giấy đỏ buồn không thắm Mực đọng trong nghiên sầu. Bằng đoạn văn quy nạp khoảng 10 câu, em hãy làm sáng tỏ nhận xét ấy, trong đoạn văn có sử dụng câu ghép( gạch chân và chú thích rõ).
2 câu trả lời
Trong bài thơ Ông đồ, những hình ảnh thơ "giấy đỏ buồn không thắm/ Mực đọng trong nghiên sầu" đã cho thấy một nỗi buồn thấm đượm cả không gian vì sự thay đổi thời thế của xã hội. Thật vậy, khi xã hội và đất nước chuyển sang giai đoạn du nhập văn hóa phương Tây và Nho học thất thế, ông đồ dường như cũng bị lãng quên và gạt ra khỏi lề của cuộc sống. Tác giả Vũ Đình Liên đã sử dụng biện pháp nghệ thuật nhân hóa qua từ "buồn không thắm, đọng trong nghiên sầu". Sự lãng quên và thất thế của ông đồ xưa, của nền văn hóa Nho học xưa như lan tỏa cả không gian. Kết quả là, giấy đỏ vì nỗi buồn ấy mà dường như chẳng còn sắc thắm, mực thì đọng lại. Phải chăng, hình ảnh giấy đỏ và mực là nỗi buồn thương của chính tác giả. Nỗi sầu và buồn của tác giả lan toả khắp không gian và in hằn lên đồ vật, gợi ra thời kỳ chuyển giao của thời đại. Tóm lại, hình ảnh thơ đã thể hiện nỗi buồn sâu sắc và man mác của tác giả, của thời thế về sự chuyển giao của xã hội, ông đồ và những lớp người xưa cũ bị lãng quên.
Qua đoạn thơ, tác giả đã phác họa một cảnh tượng đầy xót xa. Đó là hình ảnh ông đồ vào thời tàn thời mà " Ông Nghè, ông Cống cũng nằm co". Từ " nhưng" như bản lề khép mở hai thế giới quá khứ và hiện tại, một sự đối lập sâu sắc. Thời gian cứ vô tình trôi qua " mỗi năm- mỗi vắng", điệp từ cho thấy thời gian mang đến sự trống vắng, phôi pha. Câu hỏi tu từ "Người thuê viết này đâu " bộc lộ tâm trạng nuối tiếc quá khứ, xót xa trước thực tại. Nỗi buồn của con người dường như thấm vào cảnh vật. Giaáy buồn vì bị bỏ quên nên màu đỏ của nó cũng trở nên bạc phai cả sắc, bẽ bàng cả hồn. Mực không được đụng đến nên ngưng động bao sầu tủi, lặng lẽ cô mình trong nghiên sầu.Đỏ là từ chỉ màu , còn thắm là chỉ sắc. Màu chỉ còn là cái xác và sắc là linh hồn. Ở đây ta thấy giấy không còn được hài hòa thắm duyên cùng mực nên dường như nó không còn sự sống. Còn " Mực đọng trong nghiên sầu"trĩu xuống, ứ lại, ngưng lại ở chữ " đọng". Đây là cái ứ đọng của mực lâu ngày không được dùng đến hay cũng chính là niềm u uất của ông đồ đang kết đọng lại thành 1 nỗi sầu. Hình ảnh thơ không chỉ còn mang nghĩa tả thựcmà hình ảnh tượng trưung cho thấy sự ế ẩm, tâm trạng chán ngán, u uất của ông đồ. Thật xót xa!
- câu ghép: Đỏ là từ chỉ màu , còn thắm là chỉ sắc