Có người nói khổ thơ dưới đây đã diễn tả cực điểm nổi buồn của ông đồ .ý kiến em thế nào ? Ông đồ vẫn ngồi đấy Qua đường ko ai hay Là vàng rơi trên giấy Ngoài giời mưa bụi bay
2 câu trả lời
Khổ thứ 4.
Vì khổ thứ 4 miêu tả ông đồ khi Hán học đã suy tàn, ông bị gạt ra ngoài lề xã hội. Người ta bỏ chữ nho để học chữ Pháp, chữ quốc ngữ. Trong bối cảnh ấy, tình cảnh ông đồ trở nên đáng buồn. Người thuê viết giảm đi theo thời gian, “mỗi năm mỗi vắng”. Người buồn, nên những vật dụng đã từng gắn bó thân thiết với cuộc đời ông đồ cũng sầu thảm theo : Giấy đỏ chẳng thắm tươi như ngày xưa, mực đọng trong nghiên cũng sầu não theo (Giây đỏ buồn không thắm – Mực đọng trong nghiên sầu). Thế là, cho dù vẫn hiện diện, “vẫn ngồi đấy”, nhưng ông đồ chẳng còn được ai để ý; ông đã bị người đời lãng quên rồi. Ông chỉ còn là “cái di tích tiều tuỵ đáng thương của một thời tàn” (lời tác giả).
Đáp án: theo ý em thì khổ thơ này đúng là diễn tả nỗi buồn.Bởi vì khổ thơ gợi tả rằng ông đồ đang ngồi ở đó để bán đồ hay xin j đó. Nhiều ng họ đi qua ko quan tâm đế ông. 2 câu thơ cuối giống kiểu như diễn tả tâm trạng đấy ak
Nếu ko giống như bạn ghĩ thì mik xl nhé