Câu 1:.Công ước Liên Hợp Quốc về quyền trẻ em ra đời vào thời gian nào? Thời gian Việt Nam công nhận công ước này? Nêu nội dung từng nhóm quyền? Câu 2. Bố mẹ Hoa sợ con bị ảnh hưởng những thói hư, tật xấu ngoài xã hội nên đã cấm Hoa không được tham gia biểu diễn văn nghệ trong những ngày nghỉ hè, không được đi chơi cùng các bạn trong lớp. Hoa rất buồn và giận cha mẹ. Nếu em là Hoa, em sẽ làm gì? Câu 3. Theo em, học sinh cần rèn luyện những gì để trở thành công dân có ích cho đất nước.
2 câu trả lời
1 Công ước Liên hợp quốc về quyền trẻ em ra đời vào năm 1989 .Việt Nam kí và phê chuẩn Công ước của Liên hợp quốc về quyền trẻ em vào ngày 20/2/1990.Các quyền đó có thể chia làm 4 nhóm, đó là:
+ Nhóm quyền sống còn: là những quyền được sống và được đáp ứng các nhu cầu cơ bản để tồn tại như được nuôi dưỡng, được chăm sóc sức khỏe...
+ Nhóm quyền bảo vệ: là những quyền nhằm bảo vệ trẻ em khỏi mọi hình thức phân biệt đối xử, bị bỏ rơi, bị bóc lột và xâm hại.
+ Nhóm quyền phát triển: là những quyền được đáp ứng các nhu cầu cho sự phát triển một cách toàn diện như được học tập, được vui chơi giải trí, tham gia các hoạt động văn hóa, nghệ thuật v.v...
+ Nhóm quyền tham gia: là những quyền được tham gia vào những công việc có ảnh hưởng đến cuộc sống của trẻ em như được bày tỏ ý kiến, nguyện vọng của mình.
3
Theo em, học sinh cần phải rèn luyện:
- Cố gắng học tập để nâng cao kiến thức cho bản thân
- Thực hiện tốt quyền và nghĩa vụ công dân Việt Nam
- Rèn luyện phẩm chất đạo đức
- Chăm thể dục thể thao để có một cơ thể khỏe mạnh….
Công ước phải được nhìn nhận một cách tổng thể: tất cả các quyền đều liên kết với nhau và không có quyền nào là quan trọng hơn quyền khác. Quyền được nghỉ ngơi và vui chơi (Điều 31) và quyền tự do ngôn luận (Điều 13) có tầm quan trọng như quyền được an toàn khỏi bạo hành (Điều 19) và quyền được giáo dục (Điều 28).
Chúng tôi là tổ chức duy nhất làm việc vì trẻ em được Công ước công nhận.
UNCRC cũng là hiệp ước nhân quyền được phê chuẩn rộng rãi nhất trên thế giới - thậm chí nó được các tổ chức phi chính phủ chấp nhận, như Quân đội Giải phóng Nhân dân Sudan (SPLA), một phong trào nổi dậy ở Nam Sudan. Tất cả các quốc gia thành viên LHQ ngoại trừ Hoa Kỳ đã phê chuẩn Công ước. Công ước có hiệu lực tại Việt Nam vào ngày 20 tháng 12 năm 1990.
UNICEF Việt Nam\Trương Việt Hùng
Bạn có thể đọc toàn bộ công ước hoặc bản tóm tắt để tìm hiểu thêm về các quyền được nêu trong công ước như thế nào.
Có bốn điều trong công ước được coi là đặc biệt. Những điều này được coi là những "Nguyên tắc chung" và những điều này giúp diễn giải tất cả các điều khác và đóng vai trò cơ bản trong việc hiện thực hiện tất cả các quyền trong Công ước dành cho tất cả trẻ em. Những điều đó là:
Không phân biệt đối xử (Điều 2)
Lợi ích tốt nhất của trẻ (Điều 3)
Quyền tồn tại và phát triển cuộc sống (Điều 6)
Quyền được lắng nghe (Điều 12)
Công ước cũng có một số thỏa thuận để thêm vào các quyền đặc biệt hơn nữa cho trẻ em không bắt buộc đối với các quốc gia - các thỏa thoận này được gọi là “Các nghị định không bắt buộc” bao gồm:
Nghị định thư không bắt buộc về sự tham gia của trẻ em trong xung đột vũ trang [lưu ý đường link dẫn đến trang có nội dung Tiếng Anh]
Điều này đòi hỏi các chính phủ tăng tuổi tối thiểu để trẻ em có thể tham gia lực lượng vũ trang từ 15 năm và để đảm bảo rằng các thành viên của lực lượng vũ trang dưới 18 tuổi không tham gia trực tiếp vào xung đột vũ trang.
Nghị định thư không bắt buộc về buôn bán trẻ em, mại dâm trẻ em và nội dung khiêu dâm trẻ em [lưu ý đường link dẫn đến trang có nội dung Tiếng Anh]
Điều này cung cấp các yêu cầu chi tiết cho các chính phủ chấm dứt việc lạm dụng và bóc lột tình dục trẻ em. Nó cũng bảo vệ trẻ em khỏi bị buôn bán vì mục đích phi tình dục, chẳng hạn như các hình thức lao động cưỡng bức khác, nhận con nuôi bất hợp pháp và hiến tặng nội tạng.
Nghị định thư không bắt buộc về thủ tục khiếu nại vi phạm quyền trẻ em
Điều này cho phép trẻ em gửi khiếu nại đến Liên Hợp Quốc khi quyền của các em bị vi phạm và hệ thống pháp luật của quốc gia của các em không thể đưa ra giải pháp.