Các cậu viết 2 đoạn văn phân tích sương sương hộ mình cho 2 khổ sau với :3 KHỔ 1 : Trong tù cũng không rượu cũng không hoa Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ . ( Nhật kí trong tù ) KHỔ 2 : Một canh , hai canh lại ba canh Trằn trọc , băn khoăn , giấc chẳng lành Canh bốn canh năm vừa chợp mắt Sao vàng năm cánh mộng hồn quanh . ( quên r ) Help me pls =")

2 câu trả lời

Sinh thời, Bác Hồ luôn chú tâm chăm lo cho sự nghiệp cách mạng của đất nước, Người không có ham muốn trở thành một nhà thơ nhưng như đã có lần Bác viết:

“Ngâm thơ ta vốn không ham

Nhưng ngồi trong ngục biết làm sao đây?”

Hoàn cảnh “rỗi rãi” khiến Người đến với thơ ca như một kì duyên. Trong những năm tháng bị giam trong nhà lao Tưởng Giới Thạch, Bác đã có một bài thơ thật hay: “Vọng nguyệt”.

“Ngục trung vô tửu diệc vô hoa

Đối thử lương tiêu nại nhược hà?

Nhăn hướng song tiền khán minh nguyệt

Nguyệt tòng song khích khán thi gia"

Bài thơ được dịch là “Ngắm trăng”:

"Trong tù không rượu cũng không hoa

Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ

Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ

Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ”

Thi đề của bài thơ là “Vọng nguyệt” - “Ngắm trăng”. Người xưa ngắm trăng trên những lầu vọng nguyệt, những vườn hoa với bạn hiền, túi thơ, chén rượu.. Nhưng nay, Bác ngắm trăng trong hoàn cảnh thật đặc biệt:

“Trong tù không rượu cũng không hoa”

Câu thơ hé mở bao điều bất ngờ. Người ngắm trăng là một người tù không có tự do “trong tù”. Trong hoàn cảnh ấy, con người thường chỉ quay quắt với cái đói, cái đau và sự hận thù. Nhưng Hồ Chí Minh với tấm lòng yêu thiên nhiên tha thiết, Người lại hướng đến ánh trăng trong sáng, dịu hiền. Chẳng những vậy, chốn ngục tù tăm tối ấy “không rượu cũng không hoa”. Từ “diệc” trong nguyên văn chữ Hán (nghĩa là “cũng”) nhấn mạnh những thiếu thốn, khó khăn trong điều kiện “ngắm trăng”của Bác.

Không tự do, không rượu, không hoa nhưng “Đối thử lương tiêu nại nhược hà?” - Đối diện với ánh trăng sáng ta biết làm sao đây? Nguyên văn chữ Hán là một câu hỏi đầy bối rối, đầy băn khoăn của tâm hồn thi nhân trước vẻ đẹp trong sáng, tròn đầy của ánh trăng. Không có những điều kiện vật chất tối thiểu, không có cả tự do nhưng ở Hồ Chí Minh đã có một cuộc “vượt ngục tinh thần” vô cùng độc đáo như Bác đã từng tâm sự:

“Ngắm trăng” được bác viết trong hoàn cảnh chốn lao tù chế độ Tưởng Giới Thạch, chân tay bị xiềng xích, thân thể bị đọa đày nơi ngục lạnh. Nhưng trong cái hoàn cảnh đó tâm hồn người nghệ sĩ, nhà thơ lại bộc phát lên một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết khi được ngắm nhìn, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ánh tranh sáng qua song cửa ngục tù.

“Trong tù không rượu cũng không hoaCảnh đẹp đêm nay khó hững hờ”

Mở đầu bài thơ, nói về cái điều hiển nhiên của nơi ngục tù “không rượu” và “không hoa” lẹnh lẽo và cô đơn. Nhưng lại toát lên một điều gì đó một cách nhẹ nhàng, và êm ái, không trách cứ, không tỏ ra một chút đau khổ tù tội. Và trong cái không gian đó, một cảnh đẹp trong đêm hiện lên khiến người nghệ sĩ không thể nào làm ngơ hay “hững hờ”

“Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổTrăng nhòm qua khe cửa ngắm nhà thơ”

Đó là cảnh đẹp ánh “trăng” trong đêm phía ngoài song sắt cửa sổ nhà tù. Ánh trăng thanh khiết, sáng vằng vặc như đang vẫy gọi thi nhân mở toang cánh cửa kia ra vui đùa cùng ánh trăng. Thế nhưng thực tế chốn ngục tù, thi sĩ chỉ có thể ngắm nhìn ánh trăng qua nơi ngục tù lạnh lẽ mà thôi. Và ánh trăng cũng chỉ có thể rọi bóng mình qua khe cửa “ngắm nhà thơ”.