• Lớp 6
  • Ngữ Văn
  • Mới nhất

Ngày xưa có một cô bé vô cùng hiếu thảo sống cùng với mẹ trong một túp lều tranh dột nát. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền mua thuốc chữa bệnh, cô bé vô cùng buồn bã. Một lần ngồi khóc lóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn dừng lại hỏi. Khi biết sự tình, ông già nói vói cô bé: - Cháu hãy vào rừng và đến bên gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng, hãy lấy một bông hoa duy nhất trên đó. Bông hoa ấy có bao nhiêu cánh thì tức là mẹ cháu sóng được bằng ấy năm. Cô bé liền vào rừng và rất lâu sau mới nhìn thấy bông hoa trắng đó, khó khăn lắm cô mới trèo lên được để lấy bông hoa, nhưng khi đếm chỉ có một cánh… hai cánh… ba cánh… bốn… năm cánh. Chỉ có năm cánh hoa là sao chứ? Chẳng nhẽ mẹ cô chỉ sống được từng đó năm thôi sao? Không đành lòng cô liền dùng tay xé nhẹ dần từng cánh hoa lớn thành những cánh hoa nhỏ và bông hoa cũng theo đó mà nhiều cánh dần lên, nhiều đến mức không còn đếm được nữa. Từ đó, người đời gọi bông hoa ấy là bông hoa cúc trắng để nói về lòng hiếu thảo của cô bé dành cho mẹ mình. Câu 1: Tìm các số từ được sử dụng trong văn bản trên. Câu 2: Bài học ý nghĩa nhất mà câu chuyện muốn gửi gắm là gì? giúp tôi 2 câu này vs ạk tí em pk nộp rồi ạk helppppp

1 đáp án
3 lượt xem

CÂU CHUYỆN CỦA HẠT DẺ GAI Tôi là đứa con bé nhất của mẹ Dẻ Gai trong rừng già,trên sườn núi cao cheo leo. Mùa xuân đến,từ trên cánh tay và mái tóc của mẹ,từng nụ hoa dẻ nhú ra như quả cầu xanh có tua gai nhỏ. Rồi hoa lớn dần thành những trái dẻ xù xì gai góc. Anh chị em chúng tôi ra đời như thế đó. Chúng tôi lớn lên trong mùa hè nắng lửa, mưa giông.Những cơn mưa ào đến gội ướt đẫm tóc mẹ và tắm mát cho chúng tôi. Nắng làm bỏng rát cả làn da và mái tóc của mẹ.Khi thu về,trái dẻ khô đi,lớp áo gai đã chuyển sang màu vàng cháy. Hạt dẻ căng tròn làm nứt bung cả tấm áo gai xù bông đã quá chật chội. Anh chị của tôi phô ra lớp da nâu bóng, khỏe khoắn dưới nắng thu vàng. Tôi nghe các anh chị cười đùa và trò chuyện với mẹ:- Mẹ ơi, bạn chim gì có bộ lông sặc sỡthế? Đó là bạn chim Thiên Đường conạ.- Có ai đang bò lên tay mẹ và cứ đổi màu liên tục thếnhỉ? À, bác tắc kè bò lên sưởi nắng đó con. Nhà bác ấy trong hốcđá.Tôi vẫn nằm im trong lớp áo gai xù bông, nép vào một cánh tay của mẹ. Tôi chẳng muốn chui khỏi tấm áo ấm áp, an toàn đó chút nào. Nhưng rồi những ngày thu mơ mộng cũng trôi qua. Đông đến, gió lạnh buốt thổi ù ù qua khu rừng. Gió vặn vẹo những cánh tay dẻo dai của mẹ. Gió lay giật tấm thân vững chãi của mẹ. Nhưng mẹ vẫn bền gan đứng trên sườn núi cheo leo. Mỗi lần có trận gió mạnh thổi qua, tôi nghe các anh chị của mình kêu lên: - Mẹ ơi! Gió to quá! Con lạnhlắm! - Các con đã lớn rồi mà. Đừng sợ gió. Gió lạnh sẽ làm các con khỏe khoắnhơn. - Mẹ ơi, gió bứt con khỏi tay mẹ rồi! Áo ấm bị tung ra! Ôi con sợlắm! - Các con yêu quý của mẹ, hãy mạnh mẽ lên! Các con sẽ rời khỏi tay mẹ, nhưng giósẽgieocácconxuốngtấmthảmlácủarừnggià.Cácconsẽđượcsưởiấmvàtrở thành những cây dẻ non xinh đẹp khi mùa xuântới… Tôi cứ thu mình mãi trong tấm áo gai xù bông ấm áp của họ nhà dẻ gai và nép mãivàotaymẹ,tócmẹ.Tôisợphảixamẹ,sợphảitựsốngmộtmình.Tôisợnhững gì lạ lẫm trong rừng già. Nhưng tôi nghe tiếng mẹ thìthầm: - Bé Út của mẹ, con nhỏ nhất nhà so với các anh chị nhưng con cũng đã lớn rồi đấy. Con là một bé Dẻ Gai rất khỏe mạnh. Hãy dũng cảm lên nào, con sẽ bay theo gió và sẽ trở thành một cây dẻ cường tráng trong cánh rừng nàynhé! Tôi cố quẫy mình… Tấm áo gai dày và ấm bất chợt bung ra. Và tôi nhìn rõ cả cánh rừng già, cả sườn núi cao, cả bầu trời mây gió lồng lộng ào ạt trôi trên đầu mẹ. Hóa ra tôi là trái dẻ cuối cùng đang nép trên cánh tay vươn cao nhất của mẹ. Mẹ đưa tay theo chiều gió và thì thầm với riêng tôi: “Tạm biệt con yêu quý, hạt dẻ bé bỏng nhất của mẹ. Dù thế nào con cũng sẽ lớn lên, hãy dũng cảm và đón nhận cuộc sống mớinhé!”. Tôi bỗng thấy mình bay nhẹ theo làngió,tung mình vào khoảng không bao la rồi rơi êm xuống thảm lá ấm sực của rừng già… “Tạm biệt mẹ! Con yêu mẹ!” - tôi gọi với theo gió trước khi chìm vào giấc ngủ đông ấm áp. Và tôimơ… (Phương Thanh Trang, Văn học và tuổi trẻ, số ) Chọn câu trả lời đúng Câu 1. Câu chuyện được kể bằng lời của nhân vật nào? A. Nhân vật mẹ DẻGai B. Một cây dẻ trong rừnggià C. Một nhân vật xưng “tôi” trong câuchuyện D. Nhân vật xưng “tôi” – đứa con bé nhất của mẹ DẻGai Câu 2. Từ “chúng tôi” trong câu chuyện được dùng để chỉ những nhân vật nào? A. Những hạt dẻ gai trong rừnggià B. Nhân vật “tôi” và các bạn trong rừnggià C. Nhân vật “tôi” và các anh chị em con của mẹ DẻGai D. Hạt dẻ gai, mẹ và các anh chịem Câu 3. Câu văn “Tôi vẫn nằm im trong lớp áo gai xù bông, nép vào một cánh tay của mẹ” miêu tả được: A. Hành động của nhân vật “tôi” trong lúc nghe câu chuyện của các anh chị và mẹ B. Tìnhcảm,suynghĩcủanhânvật“tôi”tronglúcnghecâuchuyệncủacácanh chị vàmẹ C. Hình dáng và và tình cảm của nhân vật “tôi” trong lúc nghe câu chuyện của các anh chị vàmẹ D. Hành động, thái độ và vẻ ngoài của nhân vật “tôi” trong lúc nghe câu chuyện của các anh chị vàmẹ Câu 4. Câu văn “Và tôi nhìn rõ cả cánh rừng già ,cả sườn núi cao, cả bầu trời mây gió lồng lộng ào ạt trôi trên đầu mẹ” có sử dụng phối hợp những biện pháp từ nào? A. Nhân hóa và sosánh B. Điệp ngữ và nhânhóa C. Điệp ngữ và sosánh D. Điệp ngữ và ẩndụ Câu 5. Câu nói nào của nhân vật mẹ Dẻ Gai thể hiện rõ nhất bài học cuộc sống ẩn chứa trong câu chuyệnnày? A. “Cácconsẽrờikhỏitaymẹ,nhưnggiósẽgieocácconxuốngtấmthảmlácủa rừnggià.” B. “Các con sẽ được sưởi ấm và trở thành những cây dẻ non xinh đẹp khi mùa xuântới…” C. “Hãydũngcảmlênnào,consẽbaytheogióvàsẽtrởthànhmộtcâydẻcường tráng trong cánh rừng nàynhé!” D. “Dù thế nào con cũng sẽ lớn lên, hãy dũng cảm và đón nhận cuộc sống mới nhé!” II. Thực hiện yêu cầu bài tập Câu 6. Tìm và ghi lại những câu văn miêu tả rõ tâm trạng của nhân vật “tôi” hạt dẻ gai khi mùa đông đến.

2 đáp án
5 lượt xem
2 đáp án
6 lượt xem

Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới: “Một hôm, cô tôi gọi tôi đến bên, cười hỏi: - Hồng! Mày có muốn vào Thanh Hóa chơi với mợ mày không? Tưởng đến vẻ mặt rầu rầu và sự hiền từ của mẹ tôi, và nghĩ đến cảnh thiếu thốn một tình thương yêu ấp ủ từng phen làm tôi rớt nước mắt, tôi toan trả lời có. Nhưng, nhận ra những ý nghĩ cay độc trong giọng nói và trên nét mặt khi cười rất kịch của cô tôi kia, tôi cúi đầu không đáp. Vì tôi biết rõ, nhắc đến mẹ tôi, cô tôi chỉ có ý gieo rắc vào đầu óc tôi những hoài nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ tôi, một người đàn bà đã bị cái tội là góa chồng, nợ nần cùng túng quá, phải bỏ con cái đi tha hương cầu thực. Nhưng đời nào tình thương yêu và lòng kính mến mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến... Mặc dầu non một năm ròng mẹ tôi không gửi cho tôi lấy một lá thư, nhắn người thăm tôi lấy một lời và gửi cho tôi lấy một đồng quà. Tôi cũng đã cười đáp lại cô tôi: - Không! Cháu không muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng về. […] Tỏ sự ngậm ngùi thương xót thầy tôi, cô tôi chập chừng nói tiếp: - Mấy lại rằm tháng tám là giỗ đầu cậu mày, mợ mày về dù sao cũng đỡ tủi cho cậu mày, và mày cũng phải có họ, có hàng, người ta hỏi đến chứ?.” (SGK Ngữ văn 6 Cánh diều, tập 1- trang 52) Câu 1(0,5 điểm): Xác định các phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn trích. Câu 2(0,5 điểm): Theo em, mục đích của người cô khi nhắc với bé Hồng về người mẹ của bé là gì? Câu 3(1 điểm): Qua cuộc đối thoại giữa Hồng với bà cô, em thấy chú bé Hồng là người như thế nào? Câu 4(1 điểm): Theo em, người thân trong một gia đình nên có cách đối xử với nhau như thế nào?Ở tuổi cắp sách đến trường, em nghĩ tuổi thơ cần những gì?

2 đáp án
6 lượt xem