Viết một đoạn văn kể chuyện theo chủ đề tài tự chọn, trong đó sử dụng của hình thức đối thoại, độc thoại và độc thoại nội tâm

2 câu trả lời

Tôi vừa phải nằm viện một tuần vì bị ốm. Hôm nay là ngày tôi được ra viện. Trên đường về nhà, xen với nỗi vui mừng là nỗi lo. Lo vì không biết phải xoay xở sao đâu để bù đắp bài vở trong những ngày qua. Tôi vừa bước vào nhà thì bé Hoa, em tôi, nhảy cẫng ra và bi bô:

- Anh Thành ơi! Có chị nào nho nhỏ, chị nói với bố là bạn của anh. Ngày nào chị ấy cũng đến lấy vở về chép bài cho anh. Chị ấy còn cho em kẹo nữa cơ đấy!

- Ừ.

Rồi không kịp nhìn những viên kẹo trên tay em, tôi lao ngay vào phòng học. Tay tôi run run giở vội những tờ giấy trắng. Không lẽ lại là cái My? Có phải là My không nhỉ? Thôi đúng My rồi. Tôi lặng đi. Chính My đã âm thầm giúp tôi trong những ngày qua. Vậy mà đã có lúc tôi nghĩ xấu về My. Lúc này tự dưng trong lòng tôi dâng lên một niềm cảm xúc khó tả. Không thể kìm nén nổi lòng mình, tôi thốt lên:

- My ơi! Cảm ơn bạn nhé!

Vừa bước chân vô cửa nhà, bỗng dưng vọng ra tiếng mẹ tôi từ trong bếp:

 - N mới về hả con?

Ngay tức khắc, tôi mới đáp lại:
 -  Vâng ạ! Thưa mẹ, con mới đi học về ạ!

Mẹ tôi bỗng im bặt một lúc lâu rồi mới nói:
 - Con lên phòng rửa mặt, thay đồ, cất cặp đi rồi ra phòng khách mẹ có chuyện muốn nói với con.

Lúc đó trong đầu tôi rất hoang mang, không suy nghĩ gì nhiều nên chỉ đáp lại:

 - Vâng ạ!

Sau khi thay đồ, cất cặp xong thì tôi mới chậm rãi bước xuống phòng khách ngồi đợi mẹ. Mẹ bước ra từ nhà bếp với món bánh mà tôi yêu thích.

 - Con ăn đi!

 - Vâng!

Tôi ăn chừng được một đến hai cái bánh thì mẹ tôi mới toát lên:
 - Hôm nay con đi học về trên trường có mệt không?

Lúc đó trong đầu tôi không nghĩ được gì nhiều bởi tôi rất hoang mang. Không lẽ mẹ biết mình bị điểm kém ở trường? Nhưng mà hôm nay cô chỉ mới phát bài thôi mà, tại sao mẹ lại biết nhanh đến thế? Hay là con H nó lại mách lẻo với mẹ mình rồi?

 - À.... dạ vâng. Cũng bình thường như mọi ngày thôi mẹ ạ!

Sau đó mẹ tôi không nói gì và tôi lại tiếp tục ăn bánh. Mẹ tôi nhìn sang phía tôi nhưng tôi không dám nhìn lại mẹ, chỉ dám cúi gằm mặt xuống. Một lúc sau thì mẹ tôi nói tiếp:

 - N này, ừm... mẹ biết dạo này con rất là áp lực do học tập bởi thời điểm hiện tại là cuối học kỳ I rồi. Con đừng thức khuya quá nhé, học phải có chừng mực chứ không là bị ốm đấy! Cuối kỳ rồi mà bị ốm là phải thi bù đấy nha!

Sau đó, tôi mới thở phù nhẹ nhõm do mẹ tôi chưa biết chuyện tôi bị điểm kém. Mẹ tôi vừa mỉm cười vừa nói với tôi:

 - Ừm... mẹ biết hôm nay con được điểm kém ở trên trường và các môn khác cũng vậy nữa. Nhiều đêm, mẹ thấy con bị điểm kém cộng thêm với áp lực mà con ngồi khóc thầm. Mẹ thấy con như vậy nên thương lắm. Con nên nhớ rằng, chỉ cần mình cố hết sức là được, cho dù mình thất bại cũng không sao, thất bại là mẹ thành công mà, không có con đường nào trải đầy hoa hồng, phải có chông gai, có vấp ngã mới trưởng thành được con à! Vậy nên, con đừng buồn vì chuyện điểm kém nữa nhé! Tuy rằng mỗi phút giây trôi qua đối với con vẫn không ngừng có áp lực, tổn thương, đau khổ. Nhưng con hãy luôn nhớ rằng mẹ vẫn luôn ở đây, ngay bên cạnh con để con có thể tâm sự với mẹ, giải tỏa nỗi buồn bất cứ lúc nào, con nhé!

 - Dạ vâng, con cảm ơn mẹ nhiều ạ! Con cứ sợ mẹ sẽ la con vì điểm thấp chứ ai ngờ...... Con yêu mẹ nhiều lắm!!!!

Sau đó thì mẹ con tôi cùng trò chuyện và ăn bánh. Mẹ à, đúng là chẳng điều gì có thể thay thế mẹ được, con tự hứa với lòng mình con sẽ thật cố gắng và sẽ không để mẹ phải buồn phiền về mẹ nữa, con yêu mẹ nhiều lắm!

XIN HAY NHẤT VÀ 5* , CHÚC BN HỌC TỐT !

Câu hỏi trong lớp Xem thêm

ĐỀ 1: Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu cho dưới: Ngày mai mình sẽ dậy sớm tập thể dục, ngày mai mình sẽ học tiếng Anh,…ngày mai và ngày mai nhưng không biết là ngày mai nào. Đấy là “căn bệnh” khó chữa của nhiều người trẻ hiện nay. Trao đổi vấn đề này, anh Lê Đình Hiếu (tốt nghiệp thủ khoa Trường Đại Học California, Los Angeles UCLA; Forbes Under 30 năm 2016) cho rằng với cá nhân từng người trẻ Việt Nam trong thời kì 4.0, “căn bệnh” này thực sự nguy hiểm và ảnh hưởng nghiêm trọng đến tương lai của các bạn. “Vì sao? Vì thời đại mà các bạn đang sống là thời đại của sự năng động, cập nhật liên tục, nên nếu chậm tay thì cơ hội sẽ vụt mất ngay (…), anh Hiếu chỉ ra. Theo anh Hiếu sinh viên Việt Nam hoàn toàn có đủ năng lực để thực hiện hóa ý tưởng của các bạn, tuy nhiên cái cách mà các bạn triển khai ý tưởng lại khiến người ta lo lắng. (…) Anh Hiếu cũng cho rằng để chữa bất kỳ căn bệnh nào đều cần hai yếu tố là phương pháp tác động từ bên ngoài và ý chí tinh thần từ cá nhân bên trong. Xét về góc độ giáo dục, các bạn trẻ đang thiếu những kỹ năng sắp xếp công việc, quản lí thời gian,…việc không quản lí quỹ thời gian của mình đúng cách cũng là một nguyên nhân khiến các bạn lúc nào cũng cảm giác mình không đủ thời gian thực hiện tất cả mọi việc trong một ngày mà cứ chần chừ ngày này qua ngày khác. (…) Nhưng về bản chất vẫn là ý chí và tinh thần của chính bản thân. (…)Nếu như không muốn tự làm hại bản thân, tự tước bỏ những cơ hội quý giá thì ngay từ bây giờ các bạn có sẵn sàng nghiêm túc với bản thân và thôi nuông chiều cảm xúc? Và hôm nay bạn đã làm hết được những điều mà ngày hôm qua mình hứa sẽ làm? (Lần lữa -“căn bệnh” khó chữa của người trẻ - Hoa Nữ) Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính. Câu 2: Theo bài viết, nguyên nhân chủ yếu nào đã khiến giới trẻ nảy sinh “căn bệnh” lần lữa rất khó chữa? Câu 3: Vì sao Lê Đình Hiếu cho rằng việc chưa “sẵn sàng nghiêm túc với bản thân” và “nuông chiều cảm xúc” sẽ khiến giới trẻ “tự làm hại bản thân, tự tước bỏ những cơ hội quý giá”?

2 lượt xem
2 đáp án
5 giờ trước