Viết đoạn văn thuyết minh về trò chơi mang đậm bản sắc Việt Nam

2 câu trả lời

Dân tộc ta là vùng đất của văn hóa dân gian đậm đà bản sắc Việt. Trong hành trình lịch sử hơn 4000 năm dựng nước và giữ nước, trò chơi dân gian đã trở thành nét đẹp văn hóa truyền thống của bao thế hệ. Trò chơi dân gian mà người ta luôn ghi nhớ mãi chính là thả diều

Thả diều là một trong những trò chơi dân gian độc đáo của con người Việt Nam, được hình thành và phát triển trong quá trình sống, lao động của người Việt Nam. Thả diều xuất hiện từ rất sớm. Ngay từ ngày đất nước thành lập, trên những cánh đồng xanh mượt khắp mọi miền, cánh diều đã bay lượn trên cao. Cùng với cuộc sống cần cùa làm lụng, ông cha ta luôn quan tâm đến đời sống tinh thần của con cháu nên đã sáng tạo ra trò chơi như kéo co, thả diều... Những trò chơi này được lưu truyền rộng rãi mà không rõ người sáng lập nên gọi là trò chơi dân gian. Thả diều được giữ gìn và duy trì đến tận ngày nay.

Diều là thứ không thể thiếu của trò chơi. Bộ phận quan trọng nhất là khung diều, thường sẽ được làm bằng tre hoặc bằng gỗ. Khung diều chống đỡ cho con diều, tạo cho diều hình dáng nhất định và giúp nó bay lên. Những chiếc tre hay gỗ dùng để làm khung diều này phải thật mảnh, dẻo dai để diều bay được và bay cao hơn. Bộ phận thứ hai là nguyên liệu phụ để trang trí cho con diều. Chúng giúp diều đón được gió và bay lên cao. Người ta còn gọi là áo diều. Áo diều có thể làm bằng giấy báo, vải mỏng hoặc có thể bằng ni lông. Ngày nay, thẩm mĩ của con người phát triển nên con diều được trang trí với những màu sắc vô cùng bắt mắt. Kích cỡ và hình dáng ngày càng đa dạng hơn, có thể là hình con chim đại bàng, con bươm bướm, chim phượng hoàng... Đặc biệt, một con diều không thể thiếu đi dây diều. Dây buộc giúp người chơi điều khiển diều, nâng lên hay hạ xuống theo ý muốn của mình. Nó có thể làm bằng những sợi chỉ, gai hoặc dây tre, dây mây, dây thừng nhỏ và sau này người ta dùng đến cả dây thép, dài khoảng từ tám đến mười mét. Diều có thể có sáo hoặc không. Sáo diều bằng ống tre hay gỗ khoét rỗng, hai đầu bằng gỗ bịt, có khe cho gió luồn vào tấu lên khúc nhạc du dương, trầm bổng

Khi chơi thả diều, người chơi cầm dây diều mượn sức gió trong tự nhiên để đưa những cánh diều bay lên cao. Cầm dây diều phải hơi giật nhẹ để điểu khiển diều bay ổn định.Vừa thả có thể vừa chạy nhảy, nô đùa. Khi thu diều lại, người chơi từ từ cuộn dây lại đưa diều gần mặt đất hơn. Và chờ đến khi diều hạ cánh, thì xếp lại cẩn thận, mang về nhà. Diều chỉ bay khi có gió, nên khi trời lặng gió thì không thể chơi thả diều. Nhưng trời có gió, diều bay được hay không lại phụ thuộc vào kĩ năng của người chơi. Đưa diều bay ngược chiều gió thổi, diều mới có thể cất cánh bay lên, Gió cần đủ mạnh để nâng diều lên. Thời điểm thả diều thích hợp và thú vị nhất là lúc chiều tà. Khi ấy tiết trời mát mẻ gió lồng lộng thổi. Địa điểm lý tưởng là trên những cánh đồng cỏ xanh mơn mởn, chạy dài mãi.

Trò chơi thả diều là một trò chơi dân gian đã gắn bó với bao thế hệ con người Việt Nam. Những cánh diều bay tận mây xanh cùng tiếng sáo vi vu trong gió trời là kỉ niệm, là tuổi thơ của biết bao người. Bỏ lại những lo toan, căng thẳng của cuộc sống, thả hồn mình theo những cánh diều, tâm hồn ta như thoải mái thư thái hơn. Thả diều là trò chơi dân gian, là nét văn hóa cần bảo tồn và phát huy của dân tộc. Đó là giá trị tốt đẹp mà thế hệ đi trước truyền lại, là biểu hiện cho sự sáng tạo và đời sống tinh thần của dân tộc từ xa xưa. Trân trọng trò chơi dân gian ấy là trân trọng và biết ơn tấm lòng cha ông. Những lễ hội được tổ chức cũng không hề thiếu đi hình dáng con diều. Hằng năm, nhiều nơi vẫn tổ chức thi thả diều. Những cánh diều rực rỡ trên nền trời xanh cùng tiếng sáo ngân vang còn vương vấn mãi lòng người.

Thả diều chính là trò chơi dân gian độc đáo của dân tộc Việt Nam. Mỗi cá nhân hãy tìm hiểu và cùng chung tay giữ gìn phát huy nét đẹp văn hóa quý giá này.

   Đối với những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn Việt Nam, chắc chắn sẽ gắn bó với rất nhiều trò chơi dân gian được lưu truyền từ xưa đến nay. Tuổi thơ của họ gắn tràn ngập kỉ niệm về những ngày tháng êm đềm lớn lên bên nhau, cười giòn tan khi được ngắm cánh diều bay cao vút, reo hò ầm ĩ khi chơi trò trốn tìm...Đối với những đứa trẻ xóm chợ ở quê em, có lẽ trò chơi dân gian trốn tìm để lại trong nhau nhiều xúc cảm đáng nhớ nhất.

   Từ khi chúng em sinh ra, trò chơi trốn tìm đã có, và cứ thế từ thế hệ này đến thế hệ khác xem đó như một trò chơi cần phải trải qua khi còn ấu thơ. Trò chơi mang đến nhiều tiếng cười reo rộn ràng nhất.

   Trò chơi trốn tìm là trò chơi càng đông càng vui, trong đó sẽ có hai phe, một người đi tìm và một nhóm người sẽ đi trốn. Ai oản tù tỳ thua thì chắc chắn phải làm người đi tìm những người còn lại. Trốn tìm không phải trò chơi cần bất cứ dụng cụ gì hết, chỉ cần có người là có thể chơi được, ở bất cứ nơi đâu, trong nhà hay ngoài sân, trong những bụi rậm...Tuy nhiên mọi người thường chọn những nơi rộng rãi, có nhiều chỗ để trốn mới thú vị.

 

Người đi tìm phải bịt mắt, úp mặt vào tưởng và bắt đầu đếm từ một đến một trăm; đếm đến lúc nào không nghe tiếng ai trả lời nữa thì bắt đầu công cuộc đi tìm. Còn những người đi trốn thì cần phải khéo léo nhanh nhẹn tìm được nơi ẩn nấp an toàn, bí mật để người kia không tìm ra và mình thành người thắng cuộc. Cuộc chơi chỉ thực sự kết thúc khi người đi tìm tìm được hết số người đi trốn, còn nếu người đi tìm đầu hàng thì coi như đã thua và bắt đầu chơi lại từ đầu.

   Thực ra trò chơi trốn tìm rất đơn giản, mang lại nhiều niềm vui, bất ngờ và hứng khởi cho mọi người. Một trò chơi dân gian bình dị, gần gũi và góp phần tạo nên "hồn" riêng của vùng quê nông thôn Việt Nam.

   Giữa những đống rơm mẹ mới phơi hôm qua, còn thơm mùi rạ, trẻ con có thể chui rúc vào đó mà trốn đến nghẹt thở. Có những người thì lẻn vào góc nhà không có ánh điện, nín thở và lắng nghe tiếng bước chân của người tìm. Trò chơi đơn giản nhưng đầy hồi hộp và mong chờ, đầy bất ngờ.

   Khi người đi tìm mệt mỏi, tìm mãi không ra đành bất lực tớ thua rồi, các bạn ra đi thì người trốn sẽ hét hò ầm ĩ "Tớ ở đây này, dễ thế cũng không tìm ra". Lúc đấy mắt của cái người đi tìm xị xuống y như bị ai lấy cắp đồ chơi.

   Trò chơi trốn tìm như một nét văn hóa của nông thôn, những đứa trẻ lớn lên đều ít nhiều biết đến trò chơi thú vị, đơn giản này. Sẽ thật buồn nếu những đứa trẻ nông thôn nào không được trải qua những giây phút thoải mái, êm đềm, thư giãn và đầy hồi hộp như trò chơi này.

   Trò chơi trốn tìm cứ thế ăn sâu vào tiềm thức của rất nhiều đứa trẻ nông thôn, theo chúng lớn lên, theo chúng đến những mảnh đất xa xôi. Mỗi người đều có một ký ức, những dòng chảy thời gian về tuổi thơ cứ thế neo đọng lại mãi trong kí ức. Khi tìm về tuổi thơ, bất chợt thấy mình trưởng thành, trò chơi ấy đang dần dần mất đi. Bất giác giật mình và buồn rười rượi.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm
4 lượt xem
2 đáp án
3 giờ trước