Viết đoạn văn (khoảng 150 đến 200 chữ) kể về kỉ niệm với một người thân mà em xem là điểm tựa tinh thần của mik.Trong đoạn văn đó có sử dụng dấu ngoặc kép

2 câu trả lời

Bà ngoại chính là điểm tựa tinh thần lớn nhất trong lòng em. Đến nay, em vẫn nhớ như in lúc còn ở quê với bà. Vui nhất là những sáng chủ nhật được theo bà đi chợ. Bà sẽ cắp cái giỏ con con đi ở phía trước, còn em thì hớn hở chạy đằng sau, y như “cái đuôi nhỏ”. Đến nơi, đầu tiên là bà và em sẽ ghé vào quán cháo ở đầu chợ để ăn sáng. Bát cháo ngày ấy không lớn và nhiều thịt như bây giờ, nhưng ngon vô cùng. Ăn hết mà vẫn thấy thèm thèm. No nê, hai bà cháu mới vào chợ mua đồ dùng như đã lên kế hoạch ở nhà. Nhìn món đồ nào em cũng thấy thích, thấy hay. Lúc về nhà, bà sẽ mua cho em một chiếc kẹo chanh nhỏ, để vừa đi vừa ăn. Đến nay, em vẫn còn nhớ như in mùi vị ngọt ngào của chiếc kẹo ấy. Cũng như nhớ rõ cảm giác hạnh phúc của những ngày tháng được sống bên cạnh bà thân yêu.

Nếu ai đó hỏi tôi, ai là điểm tựa tinh thần cho bạn thì người mà tôi sẽ luôn luôn nhắc đến là mẹ. Mẹ tôi là người lên bên tôi những lúc tôi cần, những khi tôi buồn mẹ sẽ luôn ở bên vỗ về, quan tâm hỏi han giúp tôi vui qua nó. Một câu chuyện mà tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ, đó là này đó tôi được chọn vào đội tuyển thi chạy toàn thành phố. Mọi người đều rất kì vọng ở tôi giành được giải nhất, đeo tấm huy chương vàng về cho trường. Nhưng không được như ý muốn tôi lại đánh mất chiếc huy chương vàng mong chờ bao lâu. Khi công bố giải tôi đã bật khóc rất lớn, tất cả những nỗ lực, sự kì vọng của mọi người tôi đều không làm được. Lúc đó, mẹ đến bên tôi và nói với tôi rằng " Không sao, hãy cố gắng, con còn nhiều cơ hội mà. Em tin con làm được." Câu động viên của mẹ đã khiến cho tôi không bao giờ quên được. Thất bại đầu đời đó cũng khiến cho tôi được bài học và cần cố găng hơn. Lúc mà tôi cần mẹ luôn xuất hiện và cùng tôi bước qua khó khăn thử thách đó.  Tôi sẽ luôn ghi nhớ những tình cảm này mẹ dành cho tôi.