Viết 1 đoạn văn ngắn từ 40-60 từ về các hoạt động em đã làm vào tuần trước bằng tiếng anh(giúp mình vs)

2 câu trả lời

When going to school, there are many subjects; however I still like literature the most. First, literature plays an important role in both education and daily life. Literature is not limit to a subject to be learnt at school. Furthermore, this subject teaches human about several aspects of life. From the very first step, student learns to write, read as well as describe things and people. Moreover, literature teaches one to be a responsible citizen and likeable personality. Literature is more than a subject, it’s an art and it can be applied directly into life such as: journalism, editor. People are not born to learn this unique subject, it needs long time to exercise to master. Besides, when learning literature people not only know more works of art but also understand culture, tradition of each country. Literature is the mirror reflecting human and their lifestyle. Studying literature means learning the way to love and live a true life. All in all, with great benefits of literature, it is necessary for each society especially developing countries.

Dịch

4. Viết về môn học yêu thích của bạn ở trường
Khi đi học, có rất nhiều môn học; tuy nhiên tôi vẫn thích văn học nhất. Thứ nhất, văn học đóng một vai trò quan trọng trong cả giáo dục và đời sống hàng ngày. Văn học không giới hạn một môn học được học ở trường. Hơn nữa, môn học này dạy con người về một số khía cạnh của cuộc sống. Ngay từ bước đầu tiên, học sinh học viết, đọc cũng như mô tả sự vật và con người. Hơn nữa, văn học dạy người ta trở thành một công dân có trách nhiệm và tính cách dễ mến. Văn học không chỉ là một môn học, nó là một nghệ thuật và nó có thể được áp dụng trực tiếp vào cuộc sống như: báo chí, biên tập viên. Con người không sinh ra để học bộ môn độc đáo này, cần thời gian dài rèn luyện để thành thạo. Bên cạnh đó, khi học văn người ta không chỉ biết thêm nhiều tác phẩm nghệ thuật mà còn hiểu thêm về văn hóa, truyền thống của mỗi đất nước. Văn học là tấm gương phản chiếu con người và lối sống của họ. Học văn tức là học cách yêu và cách sống chân chính. Tựu chung lại, với những lợi ích to lớn của văn học, nó rất cần thiết cho mỗi xã hội đặc biệt là các nước đang phát triển.

Last weekend I had a long vacation in Cu Chi with my parents. As far as I can see, nothing is more beautiful than the immense fields with rice paddies fluttering in the wind. I have seen storks with white wings looking down to feed or cows leisurely grazing on young grass. It made me think that Cu Chi landscape was painted by someone. Me and my parents play in the house together. Perhaps you are wondering whose home it is, my grandparents' home and Cu Chi is also my hometown. I saw the canals filled with shrimp and fish, and I went fishing with my brothers. Sometimes I tried to hold a small fish in my hand but it was difficult. By the afternoon, I was tired so I fell asleep when I didn't know. My vacation ended when we drove back to my house, although the time for fun was not much but I was also very happy

Dịch

Cuối tuần vừa rồi tôi có chuyến đi nghỉ dài ngày ở Củ Chi cùng bố mẹ. Theo tôi thấy, không có gì đẹp hơn những cánh đồng bao la với những cánh đồng lúa rung rinh trong gió. Tôi đã từng thấy những chú cò với đôi cánh trắng muốt cúi xuống kiếm ăn hay những chú bò thong thả gặm cỏ non. Nó khiến tôi nghĩ rằng phong cảnh Củ Chi do ai đó vẽ nên. Tôi và bố mẹ tôi chơi trong nhà với nhau. Có lẽ bạn đang thắc mắc đó là quê của ai, quê ông bà ngoại và Củ Chi cũng là quê hương của tôi. Tôi thấy những con kênh đầy tôm cá, tôi cùng anh em đi câu cá. Đôi khi tôi cố gắng cầm một con cá nhỏ trên tay nhưng thật khó khăn. Đến chiều, tôi mệt nên lăn ra ngủ lúc nào không biết. Kỳ nghỉ của tôi kết thúc khi chúng tôi lái xe về nhà tôi, tuy thời gian vui vẻ không nhiều nhưng tôi cũng rất vui.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm

Ngày xưa, Rùa có một cái mai láng bóng. Trên mai không có những vết rạch ngang dọc như ta thấy ngày nay. Rùa rất tự hào về cái mai của mình. Mỗi buổi sớm, Rùa đem mai ra phơi nắng. Ánh nắng trên mai Rùa sáng rực, làm cái mai như toả ánh hào quang.

Tính Rùa thích đi đây đi đó ngắm xem phong cảnh tươi đẹp của đất nước:

- Sống có nghĩa là đi. Một ngày không đi là một ngày bỏ phí. Phải đi như ngọn gió kia, đi mãi, đi mãi. Đi nhiều càng tốt. Đi nhiều mới xem hết những vẻ đẹp trong thiên hạ. Đi nhiều mới thấy hết được những đổi mới của đất nước.

Nhưng Rùa phải cái tính hay ngại. Mùa đông, Rùa ngại cái rét. Cái rét nép trong bờ bụi cứ thổi vù vù làm buốt đến tận xương. Phải đợi đến mùa xuân. Mùa xuân nhiều hoa. Đi trên một con đường rải đầy hoa thơm cũng thú vị. Nhưng mùa xuân vẫn là đứa em của mùa đông, vì mưa phùn vẫn cứ lai rai, và gió bấc vẫn cứ thút thít ở các khe núi. Phải đợi đến mùa hè. Mùa hè tạnh ráo. Cây cối có nhiều quả chín thơm tho. Nhưng cái nóng cứ hầm hập. Cả ngày bụi cuốn mịt mùng. Hễ có cơn giông thì đất đá như sôi lên, nước lũ đổ ào ào. Phải đợi đến mùa thu. Quả thật đến mùa thu, Rùa mới cảm thấy rõ rệt mình đang cần một chân trời và một khoảng rộng. Nhìn ra, mây đùn tan biến. Đồi núi trải ra như đàn rùa bò lóp ngóp. Và xa, rất xa, trên ngọn một quả núi cao, một lâu đài hiện ra như một hòn ngọc. Có người bảo đó là lâu đài của Rùa vàng. Rùa lẩm bẩm:

- Ừ! Ta phải đến xem cho biết! Rùa vàng chắc còn giữ cái nỏ bắn một phát giết nghìn giặc của cụ tổ. Chưa đến thăm lâu đài của Rùa vàng thì đến lúc chết ta khó nhắm mắt.

Rùa ra đi. Ngày đầu Rùa chạy, như có ai đẩy sau lưng. Ngày thứ hai, Rùa chạy chậm. Ngày thứ ba, Rùa đi. Ngày thứ tư, đi chậm. Ngày thứ năm, Rùa lê từng bước. Cái gì đẩy sau lưng đã biến mất. Con đường hoá gồ ghề. Rùa bước chậm dần… chậm dần rồi… dừng lại!

- Ô kìa! Có ai đó không? Có phải ta đã dừng lại không? Ta mệt rồi! Ta phải nhờ một người khác đi hộ ta. Có thể một con chim Đại Bàng sẽ bay tới. Nó sẽ mời ta: “Mời ngài hãy tạm lên đôi cánh của tôi. Tôi vô cùng sung sướng được đưa ngài đến nơi ngài thích!”. Nhưng ta cũng phải để Đại Bàng nó khẩn khoản năm lần bảy lượt, ta mới chịu ngồi lên lưng nó.

Ngày ngày Rùa nhìn khắp bốn phương. Mịt mù chẳng thấy tăm hơi Đại Bàng đâu cả! Chỉ thấy bên triền núi một chú ngựa chạy nhong nhong.

- Này anh ngựa kia! Chim Đại Bàng đã đến chưa?

Ngựa dừng lại ngạc nhiên:

- Từ khi lọt lòng mẹ, tôi chưa hề nghe tên một con chim kì lạ như thế!

- Nếu vậy, ai đi thế cho ta?

- Cái đó tôi không biết. Nhưng nếu bác đã mỏi chân, thì mời bác cứ lên lưng tôi, tôi chở một chặng…

- Lên lưng…! Ồ!... Ta muốn hỏi: Lưng có phải là chỗ chạy nhanh nhất không? Ta không muốn chậm trễ.

- Chỗ chạy nhanh nhất của tôi là bốn vó.

- Ta phải ngồi vào chỗ đó.

Ngựa đưa ra một chân. Rùa bò lên. Ngựa nhắc Rùa phải bíu vào thật chặt.

Lộp cộp! Lộp cộp! Gió thổi vù vù hai bên tai Rùa. Cây hai bên đường lao về phía sau vun vút. Lá cây cào trên mai Rùa. Một cành cây quật vào đầu Rùa đau điếng. Rùa kêu:

- Ôi! Chậm lại! Chậm lại!

Nhưng cơn lốc càng to. Chợt: Rầm! Đất trời như tối kịt lại. Rùa văng ra xa, chết ngất.

Rùa dần dần tỉnh lại, khắp người như có hàng vạn kim đâm. Rùa mở mắt. Thật quá rùng rợn! Ràu đang nằm giữa vũng máu, và cái mai bị vỡ ra nhiều mảnh!

Cũng may, những mảnh vỡ sau đó lành lại. Nhưng những vết sẹo ngang dọc trên mai vẫn còn trông thấy. Cũng rất may, từ đó Rùa rút ra được bài học tốt. Rùa đã quyết rèn luyện cho mình có được tính kiên nhẫn luyện tập thành công và đã thắng trong cuộc thi với Thỏ. Riêng về chuyện cái mai, mời các bạn hãy xem thật kĩ một con Rùa để biết chuyện tôi kể là có thật.

Viết bài văn cảm nhân về chú rùa ....

Ai dúp với

7 lượt xem
1 đáp án
13 giờ trước