tưởng tượng gặp vị anh hùng Thánh gióng và trò chuyện(viết dưới hình thức câu chuyện)

2 câu trả lời

Trẻ em trên đất nước ta đều muốn làm tráng sĩ như Thánh Gióng. Em cũng thích câu chuyện về vị Phù Đổng Thiên Vương này và thỉnh thoảng lại kể lại cho em trai em nghe. Cu cậu nghe đi nghe lại câu chuyện này có khi đến hàng trăm lần mà vẫn chưa chán và luôn hỏi: “Chị ơi tại sao Thánh Gióng vươn vai một cái là thành tráng sĩ mà sáng nào em cũng vươn vai mấy lần nhưng vẫn bé tí thế này?”. Em chỉ cười đáp: “Bao giờ gặp Thánh Gióng chị sẽ hỏi cho”. Không ngờ, em đã gặp này trong mơ và được nghe những lời khuyên hết sức bổ ích. Em vẫn nhớ mãi về giấc mơ này.

Trong mơ, em thấy mình đang ở một ngôi làng nhỏ, ngôi nhà bên cạnh em im ắng lạ thường. Em định gõ cửa thì thấy một điều kì lạ xảy ra: tay em xuyên qua cánh cửa. em bèn bước vào. Rồi em nhìn thấy một bà mẹ đang ngồi cạnh cái nôi trong có đứa bé. Lúc đầu, em không biết đó là ai nhưng sau đó em biết là Thánh Gióng lúc nhỏ khi người mẹ than thở: “Trời ơi, sao tôi khổ thế này? Chúng tôi chỉ có một đứa con trai nhưng đã lên ba tuổi mà vẫn chưa biết nói!”

Đúng lúc đó, cậu bé bật đứng dậy, đòi mẹ gọi sứ giả vào. Cậu xin sứ giả roi sắt, ngựa sắt, giáp sắt để lên đường ra trận đánh giặc. Bà con hàng xóm láng giềng giúp đỡ cậu bằng cách góp cơm gạo, quần áo cho cậu, tiễn cậu đến tận cổng làng.

Em quan sát sự phi thường của Thánh Gióng khi người ra chiến trận đánh giặc, thầm phục ngài vì đã dùng hết sức lực của mình để cứu nước. Dường như dòng máu yêu nước đã chảy trong ngài là một cậu bé lên ba.

Khi Thánh Gióng đánh thắng quân giặc, ngài cởi áo giáp, chuẩn bị bay về trời thì em chạy đến. Khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của em, Thánh Gióng lên tiếng:

– Cháu có điều gì muốn hỏi ta phải không?

– Dạ vâng ạ! – Em đáp – Ngài làm thế nào mà lại có sức mạnh phi thường như vậy ạ?

– À, đó là do rất nhiều điều. Thứ nhất, ta không chỉ là con của nhân dân Văn Lang vĩ đại mà còn là con của thần thánh. Ta đã lớn lên tại đất Việt, ta biết ơn bố mẹ ta và những người láng giềng tốt bụng, luôn luôn sẻ chia, giúp đỡ nhau.

Thứ hai, hãy luôn về phe chính nghĩa thì cháu sẽ luôn chiến thắng. Đứng về phe ác. Ở đó, cháu sẽ bị nhiễm thói xấu xa, độc ác.

Thứ ba, hãy chăm tập luyện, vận động và giữ vững sự khỏe khoắn cả về thể xác lẫn tinh thần. Hãy giữ cho tâm hồn mình thật trong sạch.

Và điều cuối cùng: Cháu thử xem ai đã cho ta cái ăn, cái mặc? đó là nhân dân. Nhưng nếu chỉ một người thì chắc ta sẽ không bao giờ được như thế này. Phải có sự đoàn kết, cháu ạ. Và đoàn kết là sức mạnh phi thường nhất, cũng là chìa khóa của thành công.

Hãy ghi nhớ lời ta. Kết hợp cả bốn điều trên, ta sẽ có sức mạnh vô song, không ai địch nổi. Hãy nhớ nhé!

Em chưa kịp nói lời cảm ơn thì “Reeng… Reeng…”, cái đồng hồ báo thức kêu lên. Em ngẫm nghĩ về lời khuyên của Phù Đổng Thiên Vương và thấy nó thật là có ích. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ áp dụng những lời khuyên của ngài vào cuộc sống.

Lưu ý chỉ tham khảo thôi nhé

BlinkMitsuri

Trong chuyến dã ngoại của trường, chúng em đã được đến thăm đền Gióng tại xã Phù Đổng, huyện Gia Lâm, Hà Nội. Nơi đây là nơi thờ Thánh Gióng – một người anh hùng trong truyền thuyết. Em luôn ước ao mình có thể được gặp Thánh Gióng dù chỉ một lần.

Buổi dã ngoại hôm ấy thật thú vị, chúng em đã biết được thêm thật nhiều điều. Tương truyền rằng nơi xây dựng ngôi đền chính là nền nhà cũ của Thánh Gióng. Tất cả chúng em đều háo hức quan sát mọi thứ, ai cũng muốn tìm tòi xem còn lại dấu tích gì của Thánh Gióng không. Trong khuôn viên của khu đền thờ thật đẹp, em đã đi vào một góc vườn nhỏ để tham quan. Đang ngắm nhìn những bông hoa trong vườn em bỗng nhìn thấy có một vật gì đó phát sáng trong bụi hoa. Em tò mò gạt lớp cỏ dại và hoa ra, thì ra đó chính là một sợi dây có đính viên ngọc màu xanh, đẹp lung linh. Em thích thú cầm chiếc vòng lên, không hiểu sao ánh sáng trên viên ngọc lại biến mất, giờ trông nó giống như một viên đá xanh bình thường. Em tự nghĩ thầm chắc nó không có gì đặc biệt, có thể do em đã nhìn nhầm. Vì trông nó khá hay nên em đã cầm nó theo và đem về nhà.

Sau hôm ấy, em cất gọn chiếc vòng ở góc tủ sách để giữ làm kỉ niệm cho chuyến dã ngoại. Một hôm em đang ngồi soạn bài cho tiết văn ngày mai, đó là bài truyền thuyết Thánh Gióng. Đọc xong câu chuyện em thấy thật cảm phục sức mạnh và tài năng của ngài. Lúc đó trong đầu em chợt nghĩ: “Không biết Thánh Gióng trông thế nào nhỉ? Chắc ngài sẽ oai phóng lắm. Ước gì mình có thể được gặp ngài trực tiếp”. Em đang mải mê suy nghĩ bỗng thấy viên ngọc em nhặt được phát sang lung linh. Từ phía ánh sáng ấy xuất hiện một tráng sĩ cao to, cường tráng, trên người mặc một bộ áo giáp sắt thật oai phong. Em vẫn ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tráng sĩ ấy đã đứng trước mặt em, ngài cười hiền hậu và nói:

– Cháu đừng sợ, ta chính là Phù Đổng Thiên Vương đây. Vì nghe thấy lời thỉnh cầu của cháu nên ta đã xuất hiện.

Sau khi nghe ngài giới thiệu em mới cảm thấy bớt sợ hãi. Em thắc mắc:

– Nhưng sao ngài lại bước ra từ viên ngọc đó ạ?

Thánh Gióng trả lời:

– Đây chính là viên ngọc mà ta đeo từ khi mới sinh ra, nó là bảo vật Ngọc Hoàng tặng riêng cho ta khi xuống trần gian. Trong trận đánh giặc Ân năm đó ta đã vô tình đánh rơi nó ở góc vườn nhà. Ta đã muốn tìm chiếc vòng này từ rất lâu, không ngờ hôm nay nó lại ở đây. Sao cháu lại có được nó vậy?

Tôi liên kể chuyện mình nhặt được chiếc vòng này như thế nào cho Thánh Gióng nghe. Ngài rất cảm kích vì tôi đã giúp ngài tìm lại được kỉ vật của mình. Ngài liền vui vẻ nói:

– Cháu có mơ ước gì không? Nếu có thể ta sẽ giúp cháu hoàn thành mơ ước đó. Hay … cháu có muốn được cao lớn và có sức mạnh phi thường như ta không?

Em suy nghĩ một hồi rồi quyết định:

– Dạ thưa ngài, cháu không ước mình cao lớn như ngài, cũng không ước có sức mạnh phi thường. Cháu chỉ muốn tất cả mọi người có cuộc sống ấm no, gia đình luôn được hạnh phúc thôi ạ!

Thánh Gióng nghe xong cười rất hào sảng:

– Ta không ngờ cháu lại có suy nghĩ chín chắn như vậy. Theo ta những điều mà cháu ước không khó để thực hiện. Chính cháu cũng đang tự thực hiện dần ước mơ của mình rồi đấy. Cháu hãy học hành chăm chỉ sau này ắt sẽ góp công xây dựng được một đất nước ấm no. Và chỉ cần có tiếng cười trong trẻo của cháu là gia đình sẽ luôn hạnh phúc.

Thánh Gióng vừa nói dứt lời liền vụt biến mất, trong ánh sáng mờ mờ vẫn nghe thấy giọng ngài văng vẳng: “Ta phải trở về trời đây, tạm biệt cháu”.

Vừa lúc ấy, tiếng chuông báo thức rung lên, em giật mình tỉnh dậy. Xung quanh em không có ai cả, em vội vàng chạy đến bên bàn học nhưng không thấy chiếc vòng nào cả. Thì ra cả chiếc vòng và việc được gặp Thánh Gióng chỉ trong giấc mơ của em. Có lẽ sau chuyến đi dã ngoại em nghĩ nhiều quá nên mới mơ như vậy. Nhưng em vẫn nhớ như in những lời ngài nói với em trong giấc mơ. Em tự nhủ sẽ cố gắng làm được những điều mình đã ước trong mơ.