Tưởng Tượng Cảnh Lão Hạc Bán Chó Và Kể Lại Câu Chuyện Ấy (Bài Văn)

2 câu trả lời

  Hôm ấy, trời lạnh lẽo âm u, dù là đang khoảng trưa, chứng đau lưng khổ sở của tôi lại tái phát. Tôi quyết định sang nhà ông giáo để hỏi xem cách chữa trị. Ông giáo là một người có dáng gầy gò và cao. Ông là người có đức, có tài, học rộng hiểu nhiều nên cả làng này ai ai cũng kính phục.
       Đến nơi, tôi bỗng thấy Lão Hạc đang nói chuyện ông giáo. Lão là một người hàng xóm của tôi. Lão có dáng gầy gò, đã thế tuổi lại già nên ốm yếu. Nhà lão nghèo, vợ lão đã chết, chỉ để lại cho lão một thằng con trai và ba sào vườn nhỏ. Bởi vì con lão không hỏi có điều kiện, phẫn uất, nó đã đi làm cao su rồi, bây giờ chỉ còn lại lão với con chó vàng – kỹ vật của anh con zai. Lão là một người hàng xóm tốt bụng, một người cha yêu con. Hôm vừa rồi có một trận lụt xãy ra, hoa màu đã bị tàn phá, mà lão lại bệnh nặng không làm gì được. Tuy nhiên lão vẫn không chịu bán một sào nào cả.
Tôi đang định bước về thì nghe tiếng lão Hạc thốt lên :
- Ông giáo ơi! Nó có bị gì đâu. Mặt lão méu lại, những nếp nhăn xô vào nhau ép cho nước mắt chảy ra, lão huhu khóc như con nít. Vốn tò mò, tôi quyết định núp sao bụi cây để quan sát.
Ông giáo nói :
- Cụ bán rồi hả?
- Bán rồi! tôi giật mình, lão Hạc bán chó rồi ư? Không thể như thế được. Lão coi cậu Vàng như con đẻ của mình cơ mà. Những lúc rãnh rồi, lão thường đem nó ra ao tắm, bắt rận cho nó. Khi ăn cơm, lão cho nó ăn trong một cái bát như nhà giàu, lão ăn gì thì cho nó ăn đó. Vậy mà giờ lão phải bán nó sao, lão bán rồi thì lão sẽ trò chuyện với ai, chắc lão sẽ cô đơn lắm!
Ông giáo nói tiếp:
- Thế nó cho bán ư? Rồi lão Hạc kể rằng nhân lúc cậu Vàng đang ăn, hai thằng Lục với Xiên đang núp, nhảy ra bắt nó. Lão nói tiếp :
- Cái giống nó cũng khôn ông giáo ạ! Nó cứ nhìn tôi như muốn trách : “A, tôi ăn ở với lão như thế, mà lão đối với tôi như thế này à?”. Nghe lão nói xong, tôi lặng người, tôi thấy thương cho lão quá, vì sao số phận nghiệt ngã luôn đến với những người tốt bụng thế? Tôi thấy ông giáo vỗ lưng lão, an ủi. Sau đó Lão Hạc nói :
- Hôm nay tôi đến đây, cớ là để nhờ ông hai việc
- Lão cứ nói đi!
- Ông giáo cứ từ từ, tôi nói dài dòng lắm. Lão Hạc tiếp tục :
- Đầu tiên, tôi đã già yếu lắm rồi , nếu tôi chết đi, nhiều người sẽ nhòm ngó đến mảnh vườn, nên tôi muốn nhờ ông giáo đứng tên, ông giáo là người có hiểu biết, nên sẽ không ai tơ tưởng đến nữa. Điều hai, tôi muốn nhờ ông giáo, sau khi tôi chết đi tôi không muốn làm phiền đến hàng xóm nên xin ông giáo hãy lấy chút tiền của tôi mà giúp tôi làm đám tang. Sau đó lão rút ra vài đồng bạc rồi đưa cho ông nói :
- Lão còn khỏe lắm, chưa chết đâu mà lo. Rồi cả hai cứ đùn đẩy. Quá đau long, nước mắt tôi đã chảy từ bao giờ, tôi không còn đủ sức để nghe tiếp được nữa.
       Tôi khệnh khạng bước đi trên con đường làng về nhà. Trời âm u, lạnh buốt, từng cơn gió lướt qua trên kẽ lá, làm vang lên những tiếng xào Xạc. Lòng tôi trĩu nặng, hình ảnh của Lão Hạc đang huhu khóc, vẽ mặt đau khổ của lão cứ ùa về trong tôi. Tại sao ?.. Tại sao Xã Hội lại bất công đến thế nhỉ? Tại sao những người nông dân lương thiện chúng tôi lại phải chịu cực khổ thế? Biết bao câu hỏi cứ ùa về trong tôi, chẳng mấy chốc, tôi đã về đến nhà. Tôi quyết định, khi nào thằng con lão về, tôi sẽ giúp đỡ nó để nó bớt khổ.

chúc em thi tốt

Lão Hạc là người hàng xóm của tôi, cuộc sống của lão rất nghèo khổ. Vợ lão mất sớm, lão ở vậy một mình nuôi người con trai duy nhất của mình khôn lớn, trưởng thành. Những tưởng, khi con trai lão trưởng thành, cha con lão sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng người con trai của lão vì không có tiền cưới vợ, phẫn chí đã bỏ đi đồn điền cao su biệt tích, để lại mình lão cùng tuổi già đau ốm, nghèo túng. Hằng ngày, lão sống cùng cậu Vàng trong túp lều nhỏ và cậu Vàng cũng chính là người bạn thân thiết nhất của lão. Nhưng biết làm sao khi cái nghèo, cái đau ốm cứ bủa vây lấy cuộc sống của lão để rồi cuối cùng lão phải bán con chó ấy. Tôi đã được chứng kiến cảnh lão Hạc bán đi cậu Vàng – một cảnh tượng thật xúc động, xót xa, khiến tôi mãi không quên.

Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều ngày hôm ấy, lúc trời chạng vạng tối, đó cũng là lúc tôi đi làm đồng về qua nhà lão Hạc. Hôm nay tôi chợt thấy nhà lão có đông người hẳn lên, những tưởng con trai lão đã về nhưng không, nhìn dáng vẻ lão lúc ấy chả có chút gì vui sướng cả mà ngược lại một nỗi buồn, khổ đau đang hiện lên trên gương mặt khắc khổ của lão. Từ ngoài cổng nhà nhìn vào, tôi thấy lão đang cho cậu Vàng ăn, nhưng chả lão chả chuyện trò cùng cậu Vàng như ngày thường tôi vẫn thấy mà chỉ nhìn nó với ánh mắt trìu mến nhưng đầy vẻ tội lỗi.

Cạnh lão và cậu Vàng lúc ấy tôi còn thấy thắng Mục và thằng Xiên, tôi thầm hiểu ra mọi chuyện – lão đang muốn bán cậu Vàng. Và quả đúng như tôi dự đoán, lúc cậu Vàng đang ăn thì thằng Mục đang nấp ở phía trong nhà, vội vàng tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Và rồi, cứ như thế thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chúng nó trói chặt cả bốn chân nó lại. Đó cũng là lúc tiếng con chó ăng ẳng vang lên, nó cứ ư ử, ư ử, giương cặp mắt to của mình như oán trách lão Hạc.

Dường như, lão không dám nhìn vào nó – người bạn tri kỉ của lão suốt quãng thời gian con trai lão đi vắng. Rồi gương mặt của lão, đột nhiên những vết nhăn xô lại với nhau, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt với đầy những nếp nhăn khắc khổ của người từng trải. Rồi lão khóc, khóc hu hu như một đứa trẻ rồi cứ thế nhìn dáng hình cậu Vàng xa dần ngôi nhà của lão với cặp mắt đầy những vẻ ăn năn, ân hận và khổ đau. Có lẽ, từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy lão khóc và đau khổ đến như vậy. Và có lẽ, điều này sẽ ám ảnh cụ mãi không thôi, nỗi đau ấy sẽ còn mãi cạnh lão trong suốt những tháng ngày về sau.

Nhìn lão như vậy, tôi thấy thương lão thật nhiều và cũng thật cảm động trước tình cảm, tấm lòng của lão, tôi muốn chạy vào an ủi lão nhưng lại sợ làm một người giàu lòng tự trọng như lão bị tổn thương nên đành quay về nhà. Đã nhiều năm trôi đi, nhưng nét mặt khắc khổ, đau đớn và ánh mắt đầy vẻ dằn vặt, ăn năn của lão Hạc lúc bán cậu Vàng cứ vẫn mãi trong tâm trí tôi.

                                            cho hay nhất nhé 😊😊😊😊😊😊😊