Trong tác phẩm “lão Hạc” Nam Cao viết: “…Chao ôi ﺇ Đối với những người sống quanh ta , nếu ta không cố mà tìm hiểu họ, thỡ ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi…toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương…cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỉ che lấp mất…” Em hiểu ý kiến trờn như thế nào ? Từ các nhân vật:Lão Hạc, ông giáo,vợ ông giáo,Binh Tư, em hãy làm sáng tỏ nhận định trên.

2 câu trả lời

DÀN Ý:

1 Mở bài:

- Giới thiệu tác giả, tác phẩm

- giới thiệu đoạn văn

2 Thân bài

* Hoàn cảnh sáng tác: 

* Tóm tắt truyện

* Giải thích nội dung của đoạn văn:

- Lời độc thoại của nhân vật “Ông giáo”- thông qua nhân vật này- tác giả Nam Cao thể hiện cách nhìn, đánh giá đầy sự cảm thông dành cho con người

* Chứng minh ý kiến

- Ông giáo:

+ tuy là bạn thân nhưng ngay cả chính ông giáo đôi khi cũng không hiểu nổi bạn mình

+ Bán một con chó mà cứ đắn đo, suy nghĩ mãi làm cho ông giáo có lúc cảm thấy “nhàm rồi”.

+ “Làm quái gì một con chó mà lão có vẻ băn khoăn quá thế ?”

-  Vợ ông giáo:  nhìn thấy ở lão Hạc một tính cách gàn dở “Cho lão chết ! Ai bảo lão có tiền mà chịu khổ ! Lão làm lão khổ chứ ai…”,

+ vô cùng bực tức khi thấy  ông giáo  đề nghị giúp đỡ lão Hạc 

- Binh Tư:  Khi nghe lão Hạc xin bả chó, hắn vội kết luận ngay “cũng ra phết chứ chả vừa đâu”

* Tiểu kết về ông giáo

 Ông giáo là nhân vật trung tâm dẫn dắt câu chuyện, có tính chiêm nghiệm hết sức đúng đắn và nhân bản về con người.

3. Kết bài

- Tổng kết vấn đề

- Liên hệ bản thân

BÀI LÀM

    Trong cuộc sống, muốn đánh giá một người thì phải nhìn bằng đôi mắt cảm thông và trân trọng, sống một cách đong đầy yêu thương bởi tình yêu thương có vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống. Và Nam Cao đã từng có nhân định như vậy về cách đánh giá con người trong tác phẩm Lão Hạc: “…Chao ôi ﺇ Đối với những người sống quanh ta , nếu ta không cố mà tìm hiểu họ, thỡ ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi…toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương…cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỉ che lấp mất…”.

    Nam Cao là một tác giả có những tác phẩm rất hay và sâu sắc về đề tài người nông dân. Trong đó Lão Hạc là một truyện ngắn xuất sắc của Nam Cao viết về người nông dân ở xã hội phong kiến cũ, đăng báo lần đầu năm 1943. Lão Hạc là 1 người nông dân nghèo, sống cô độc, chỉ có 1 con chó mà lão gọi là cậu Vàng để làm bạn. Con trai lão do không có tiền lấy vợ nên bỏ đi làm ở đồn điền cao su. Lão phải đi làm thuê làm mướn để kiếm sống. Sau 1 trận ốm dai dẳng lão không còn đủ sức để đi làm thuê,  Lão phải bán con chó mà lão rất mực yêu thương. Lão dùng bả chó để kiết liễu đời mình.

    Đoạn trích trên là lời của ông giáo khi vợ ông nói điều không tốt về Lão hạc. Thông qua nhân vật này- tác giả Nam Cao thể hiện cách nhìn, đánh giá đầy sự cảm thông, trân trọng con người: Phải đem hết tấm lòng của mình, bằng con mắt của sự cảm thông hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để xem xét con người ở mọi bình diện thì mới có được cái nhìn đầy đủ, chính xác. Từ đó nhận ra được những phẩm chất đáng quý của họ. 

    Nhận xét tren được chứng minh rất rõ nét qua suy nghĩ và lời nhận xét về lão Hạc. Lão Hạc là một người có những việc làm, hành động rất lẩm cẩm. ông bán một con chó mà cứ đắn đo, suy nghĩ mãi. Đến khi bán xong lại dằn vặt, đau khổ. Ông gửi tiền, giao vườn cho ông giáo giữ hộ, chấp nhận sống cùng cực, đói khổ: ăn sung, rau má, khoai, củ chuối… cũng như từ chối mọi sự giúp đỡ đến từ mọi người. Chinh vì những hành động như trên mà các nhân vật đã có cái nhìn không đúng về Lão Hạc khi chưa biết đến sự thật. Vợ ông giáo thì nhìn ở lão Hạc một người có tính cách gàn dở “Cho lão chết ! Ai bảo lão có tiền mà chịu khổ ! Lão làm lão khổ chứ ai…”. Bà vô cùng bực tức khi nhìn thấy sự rỗi hơi của ông giáo khi ông đề nghị giúp đỡ lão Hạc “Thị gạt phắt đi”. Bà không hiểu gì về Lão, lại thêm cái đói, cái khổ nên trở nên ích kỷ, không có một chút cảm thông, thương xót cho lão Hạc.  Binh Tư thì với bản tính của mình, khi nghe lão Hạc xin bả chó, hắn vội kết luận ngay “Lão…cũng ra phết chứ chả vừa đâu”. Hắn nhìn người khác cũng tưởng xấu xa giống như mình vậy. Và cuối cùng là ông Giáo. Ông Giáo là bạn thân nhất của lão Hạc, nhưng chính bản thân ông cũng không hiểu nổi bạn mình. Vì vậy chính ông ban đầu cũng có cái nhìn chưa đúng về lão Hạc : “Làm quái gì một con chó mà lão có vẻ băn khoăn quá thế ?”, thậm chí ông còn chua chát thốt lên khi nghe Binh Tư kể chuyện lão Hạc xin bả chó về để “cho nó xơi một bữa” rồi lại đưa ra kết luận: “Cuộc đời cứ mỗi ngày càng thêm đáng buồn…”. Nhưng rất may rằng ông giáo là người có tri thức, kinh nghiệm sống, cùng với cái nhìn đầy cảm thông với con người, lại chịu quan sát, tìm hiểu nên phát hiện ra được những điều sâu xa ẩn chứa của con người qua những biểu hiện bề ngoài. Ông giáo có những lúc không hiểu lão Hạc: “Làm quái gì một con chó mà lão có vẻ băn khoăn quá thế ?”, thậm chí ông còn chua chát thốt lên khi nghe Binh Tư kể chuyện lão Hạc xin bả chó về để “cho nó xơi một bữa…lão với tôi uống rượu”: “Cuộc đời cứ mỗi ngày càng thêm đáng buồn…” Nhưng ông giáo là người có tri thức, có kinh nghiệm sống, có cái nhìn đầy cảm thông với con người, lại chịu quan sát, tìm hiểu, suy ngẫm nên phát hiện ra được chiều sâu của con người qua những biểu hiện bề ngoài.  Ông cảm thông và hiểu vì sao lão Hạc lại không muốn bán chóvà ông nhận ra tất cả hành động của Lão tất cả là vì con, vì lòng tự trọng cao quý. Ông giáo nhìn thấy vẻ đẹp tâm hồn cao cả và phẩm chất tốt đẹp của lão Hạc ẩn giấu đằng sau những biểu hiện bề ngoài có phần dở hơi.  Ông chính là nhân vật trung tâm dẫn dắt câu chuyệnvà có những  kết luận hết sức đúng đắn và sâu sắc về con người.

     Tác giả Nam Cao đã  đưa ra những nhận xét, đánh giá chứa đầy tinh thần nhân đạo về cuộc đời của con người.  Đây là một quan niệm hết sức tiến bộ, định hướng cho những sáng tác của nhà văn sau này. Từ đó ta có thể nhận thấy rằng cần phải đánh giá một con qua nhiều khía cạnh và bằng sự cảm thông, tình yêu thương.

    Tóm lại câu nói của ông Giáo rất đúng và sâu sắc, đây chính là lời nhắn nhủ của tác giả đến với tất cả mọi người trong việc nhận định, đánh giá con người. Quan điểm này của Nam Cao mãi mãi sáng ngời trong văn học dân tộc và tòn tại mãi với thời gian. Bản thân mỗi con người chúng ta cần vận dụng quan điểm này vào trong cuộc sống để xã hội ngày càng văn minh hơn.

Cuộc sống của chúng ta muôn màu muôn vẻ, nào đâu chỉ có trắng và đen mà còn có rất nhiều màu sắc khác nhau. Những màu sắc đó khiến cho cuộc sống vừa phong phú, đa dạng nhưng đồng thời cũng khiến nó trở nên phức tạp, khó nắm bắt đặc biệt là đối với mỗi con người. Bởi vậy mà Nam Cao đã từng đúc kết lại trong tác phẩm Lão Hạc của mình bằng một câu văn thấm đẫm chất triết lí: “Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi … toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương”.

    Lão Hạc là một trong những truyện ngắn thành công nhất của nhà văn Nam Cao khi viết về đề tài người nông dân. Các tác phẩm của ông giàu chất triết lí và thường được đặt vào những lời nói, câu thoại của nhân vật. Lời nhận định trên chính là một dẫn chứng điển hình. Câu nói đó được ông giáo – người kể chuyện, người bạn hàng xóm của lão Hạc nói ra sau khi lão Hạc gửi gắm tiền bạc, vườn tược và từ chối sự giúp đỡ của ông giáo sống cuộc đời khổ sở. Đối với lão Hạc, mỗi nhân vật trong tác phẩm này đều có những nhận xét và đánh giá riêng. Để người đọc từ đó có cái nhìn toàn diện và sâu sắc nhất về nhân vật.

    Trước hết là nhân vật Binh Tư. Binh Tư vốn không được người ta ưa, vì làm nghề ăn trộm chó. Phải chăng trước khi làm cái nghề đó, Binh Tư cũng là người nông dân lương thiện và bị đẩy vào bước đường cùng phải lấy nghề đó mà mưu sinh, sống qua ngày. Khi Binh Tư thấy lão Hạc sang xin bả chó của mình, ngay lập tức anh ta đã nghĩ rằng: “Lão làm bộ đấy! Thật ra thì lão chỉ tẩm ngẩm thế, nhưng cũng ra phết chứ chả vừa đâu: lão vừa xin tôi một ít bả chó” . Nhận xét của Binh Tư đã khiến cho ông giáo bị lạc hưởng, và tưởng rằng một con người lương thiện nhường ấy cũng đi đến bước đường tha hóa. Nhưng khi ông giáo và ngay cả Binh Tư khi chứng kiến cái chết đột ngột, dữ dội của lão Hạc thì họ đã hiểu cả, đã hiểu hết phẩm chất đẹp đẽ của lão Hạc. Cái nhìn của Binh Tư cũng đã thay đổi, không còn là cái nhìn của người “cùng hội cùng thuyền” kinh thường sự tha hóa của lão Hạc, mà là cái nhìn thương cảm, xót xa cho số phận lão.

    Bên cạnh đó lão Hạc còn được soi chiếu dưới con mắt của mụ vợ ông giáo. Vợ ông giáo cũng là một người nông dân nghèo khổ, bị dồn tới bước đường cùng. Khi nghe được những lời tâm tình, mong mỏi giúp đỡ lão Hạc của chồng bà gạt phắt ngay đi: “Cho lão chết! Ai bảo lão có tiền mà chịu khổ? Lão làm lão khổ chứ ai làm lão khổ! Nhà mình sung sướng gì mà giúp lão? Chính con mình cũng đói…”. Nhìn bề ngoài có vẻ lời nói của bà vợ ông giáo là tuyệt tình, không có tình nghĩa, không giúp đỡ người khác. Nhưng ở một góc nhìn khác, ta lại thấu hiểu và cảm thông cho mụ. Thiên tính là một phụ nữ, tất yếu sẽ phải chăm sóc, vun vén cho gia đình, bởi vậy khi con của mụ vẫn còn đói, cuộc sống gia đình vẫn còn khổ cực bà không còn thể suy nghĩ cho người khác. Tấm lòng bao dung bị cái đói, cái nghèo che khuất mất, đúng như ông giáo đã nói: “Vợ tôi không ác, nhưng thị khổ quá rồi. Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỉ che lấp mất” . Cũng bởi vậy ta không thể trách hoàn toàn người vợ của ông giáo là vô tâm, ích kỉ, không thấu hiểu cho những suy nghĩ của lão Hạc. Mà hơn nữa lão Hạc lại là người có đời sống nội tâm phong phú, phức tạp nên việc mụ vợ ông giáo không hiểu hết con người lão là hoàn toàn dể hiểu.

    Nhưng để có thể làm nổi bật toàn bộ vẻ đẹp nhân cách của lão Hạc, Nam Cao đã cho người đọc cảm nhận qua cái nhìn của ông giáo. Ông giáo là người bạn, luôn bên cạnh đồng hành cùng lão Hạc, phải chẳng ông giáo là người thấu hiểu lão nhất. Lớp lang câu chuyện dần dần hé mở giúp bạn đọc hiểu rõ toàn bộ câu chuyện.

    Ban đầu ông giáo cho lão Hạc chỉ là một ông già lẩm cẩm, đối với một con chó lại lưu luyến quá mức. Những lần lão Hạc thông báo với ông giáo sẽ bán con chó, mặt ông vờ như là chú tâm, nhưng thực tế “lòng tôi rất dửng dửng” vì đã nghe câu ấy quá nhiều lần, bởi chẳng bao giờ lão Hạc sẽ bán đi cậu Vàng. Và phũ phàng hơn ông giáo còn cho rằng: “Và lại, có bán thật nữ thì sao? Làm quái gì một con chó mà lão có vẻ băn khoăn quá thế”. Và lão quý con vàng chắc gì đã “thấm vào đâu với tôi quý năm quyển sách của tôi” . Nhưng để rồi sau đó nghe những lời bộc bạch, tâm tình của lão Hạc thì ông giáo đã hiểu, thì ra cậu Vàng không đơn thuần chỉ là một con chó, mà nó còn là kỉ vật do con trai lão để lại, là người bạn để lão giải khuây khi buồn, khi nhớ con.

    Hành trình tìm hiểu bản chất con người lão Hạc tiêp tục khi ông giáo nhận được thông báo lão Hạc đã bán cậu Vàng. Lão cố làm ra vẻ vui mừng, nhưng kì thực lão cười như mếu, đôi mắt ầng ậng nước, và khi không thể kìm nén cảm xúc nữa, lão bưng mặt khóc như một đứa trẻ. Ông giáo thực sự thấu hiểu và cảm thông cho hoàn cảnh của lão. Từng bước một ông giáo ngày càng hiểu hơn con người đáng kính trọng này. Nghe những lời tâm sự của lão Hạc, giao lại mảnh vườn nhờ ông giáo giữ hộ cho con, đưa tiền cho ông giáo để làm ma chay không phiền lụy hàng xóm. Ông mới cảm nhận được hết tình mẫu tử thiêng liêng và lòng tự trong sâu sắc trong con người lão Hạc. Có lẽ làm bạn với nhau lâu năm, nhưng phải đến giờ phút này ông giáo mới hiểu được con người lão Hạc.

    Phần cuối truyện có những bước ngoặt lớn trong quá trình tìm hiểu lão Hạc. Khi ông giáo hay tin lão Hạc xin bả chó, ông giáo đau đớn, bởi đến bước đường cùng “lão cũng có thể làm liều như ai hết” và “cuộc đời quả thật cứ mỗi ngày một thêm đáng buồn” . Nhưng khi chứng kiến cái chết đau đớn, dữ dội của lão Hạc, ông giáo đã hiểu ra mọi chuyện: “Không! Cuộc đời chưa hẳn đã đáng buồn, hay vẫn đáng buồn nhưng lại đáng buồn theo một nghĩa khác”. Cái chết của lão Hạc đau đớn, vật vã, dữ dội đã giúp ông giáo cũng như toàn thể người đọc hiểu rõ phẩm chất trong sạch, nhân cách cao đẹp của lão Hạc

    Quả thực, cuộc đời này vốn lắm đa đoan, phức tạp. Để thấu hiểu và cảm thông cho mỗi số phận, hoàn cảnh cần có cái nhìn linh hoạt, toàn diện. Lời triết lí của Nam Cao tuy ngắn gọn nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc cho muôn đời, muôn thế hệ sau trong cách hành xử, đánh giá mọi sự việc, mọi vấn đề trong cuộc sống.

CHO MK CÂU TRẢ LỜI HAY NHẤT NHA^^

Câu hỏi trong lớp Xem thêm
4 lượt xem
2 đáp án
1 giờ trước