Trong một giấc mơ em được gặp lại người thân xa cách đã lâu hãy kể lại giấc mơ đó

2 câu trả lời

Cầm đề bài tập làm văn trong tay, tôi thật sự lo lắng vì không biết làm bài tập đó như thế nào. Cô giáo cho đề bài Kể về bà của em và hẹn ngày mai phải nộp. Bà tôi ra đi từ lúc tôi chưa lọt lòng mẹ nên bà tôi ra sao, tính tình thế nào, giọng nói ra làm sao,... tôi đều không biết. Cơn gió thổi nhè nhẹ, bầu trời trong xanh, ngồi trước bàn học tôi cứ miên man suy nghĩ đến hình phạt mà bố mẹ sẽ dành cho tôi khi bị điểm kém. Thế rồi, không biết từ lúc nào, tôi ngủ thiếp đi mất và có một giấc mơ tuyệt đẹp. Trong mơ, tôi thấy mình được gặp lại bà và được nghe bà kể rất nhiều chuyện mà tôi chưa biết.

Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang ở trong ngôi nhà của bà ngày trước. Tất cả đồ đạc đều gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Ngoài sân có một bóng người gầy gầy, xương xương, lưng cũng đã còng thế nhưng dáng vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Tôi chạy vội ra sân và không biết đó là ai. Nghe thấy tiếng chân chạy, người đó quay lại. Điều bất ngờ nhất là khi quay người lại, tôi chợt reo lên vui sướng: Bà, bà ơi. Đúng, đó là bà tôi, người bà mà tôi luôn yêu quý cho dù chưa một lần gặp mặt. Tôi chỉ biết bà qua tấm ảnh mà bố cho tôi xem. Bà thấp, nhỏ người, khuôn mặt rạn vết chân chim của bao thời gian vất vả. Đôi mắt đã không còn vẻ sáng ngời mà nó đã trở nên mờ nhoà. Mái tóc bà bạc trắng, được vấn lên gọn gàng. Khi nghe thấy tiếng reo của tôi, bà xoa đầu tôi và bảo: Vào trong nhà đi cháu, ngoài này nắng to lắm., vào đi không lại ốm. Giọng bà mang đậm chất của quê tôi - vùng quê Nam Định nhưng ấm áp lạ lùng. Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời bà, chạy vào trong nhà. Một lát sau, bà cũng vào và bảo: Lâu lắm rồi cháu mới về chơi với bà được một hôm nhỉ? Tôi cười và nói: Cháu cũng muốn về lắm nhưng chẳng có thời gian. Bà cười hiền từ, đôi mắt nhìn tôi âu yếm: Cố học cho giỏi rồi sau này bà sẽ lên chơi với cháu thường xuyên hơn . Tôi dựa đầu vào vai bà mà cảm thấy trong lòng mình một niềm vui khôn xiết. Giọng bà chợt ngậm ngùi: Thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào còn bé tí cứ khóc suốt ngày nhưng được cái nhanh nín. Thế mà bây giờ đã... Bà bỏ lửng câu nói rồi thở dài. Tôi bỗng thầm ước mình có thể bé đi được để bà có thể dẫn đi chơi, được bà mua kẹo cho sau mỗi lần bà đi chợ về. Nước mắt tôi chợt chảy ra giàn giụa. Bà cười, lau nước mắt cho tôi rồi nói: Lớn tướng rồi mà còn khóc nhè như trẻ con thế. Tôi ôm chặt lấy bà mà thấy chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.

Suốt cả ngày hôm đó, tôi cứ bám lấy bà như cái đuôi. Bà đi xuống bếp tôi cũng đi theo, bà ra vườn tôi cũng chẳng rời nửa bước, ở ngoài vườn, cây cối xum xuê, trĩu trịt quả. Tôi với một quả ổi, gặm thấy ngon hơn những quả ổi mà mẹ mua ở chợ. Bà cười nheo nheo mắt và nói: Cả vườn cây này bà trồng dành cả cho cháu. Người ta cũng tới mấy lần muốn  mua hoa quả đấy nhưng bà không muốn vì sợ cháu về lại không có cái gì ăn... Hơn lúc nào hết, tôi cảm nhận được tình yêu thương của bà dành cho tôi. Lúc đó tôi chỉ muốn nói thật to: Bà ơi, cháu yêu bà lắm nhưng lại thấy nghẹn ngào không nói được thành lời. Trong lòng tôi, tôi chỉ muốn thời gian ngừng trôi để cho tôi luôn được sống trong sự chở che, yêu thương của bà dành cho tôi. Lúc ăn cơm, bà chẳng ăn mấy, chỉ chăm chăm gắp hết cho tôi. Vừa gắp cho tôi, bà vừa nói: Món này bà biết cháu thích ăn nhất nên bà làm. Ăn nhiều vào cho chóng lớn.

Tôi ước rằng tuần nào mình cũng được gặp lại bà trong giấc mơ. Những người thân đã xa ta, có thể là xa mãi mãi nhưng họ vẫn luôn hiện hữu bên ta. Dù chỉ là trong những giấc mơ thì ta vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc, có một sự động viên, an ủi lớn lao. Bà ơi, bà có nghe thấy cháu nói gì không? Dẫu bà có ở chốn thiên đường hay hư vô cháu vẫn luôn muốn nói rằng: Bà ơi, cháu yêu bà nhiều lắm! Bà sẽ mãi mãi là thiên thần hộ mệnh tuyệt vời và thân thương nhất của cháu!

Chao gửi em nè !

BÀI LÀM THAM KHẢO:

     Tuổi thơ của tôi có biết bao điều thủ vị. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi là câu chuyện gặp ông nội trong một giấc mơ, cho tới tận bây giờ tôi vẫn trân trọng ghi nhớ.

Chuyện xảy ra vào mùa hè năm ngoái, lúc đó trên ti vi đang chiếu bộ phim nhiều tập của Mĩ – Phép thuật. Ai thì không biết chứ lũ trẻ chúng tôi thì mê điên mê đảo, mà cũng vì say mê bộ phim đó mà tới mắc bao nhiêu lỗi. Nào quên nếu cơm, quên dọn dẹp, quên cất quần áo để trời mưa ướt hết... Cô là đáng ngại nhất là quên học bài. Cái gì thì bố mẹ tôi đều có thể tha thứ được . vì chỉ gì tôi cũng út ít nhất nhà mà ... Những riêng học hành thì họ căng thẳng lắm. Tôi đã thề rằng đừng có mà dại dây vào việc không học bài và để điểm kém và tôi đã làm được điều đó lâu nay rồi. Cũng lạ, thường thì hai phụ huynh nhà tôi hay bất đồng ý kiến lắm, chỉ có mỗi việc học hành của tôi là luôn luôn nhất trí với nhau. Không học cho tốt thì cả hai xúm vào. Mẹ thì đay nghiến, bố dọa cho về quê chăn vịt. Cái gì tôi cũng thấy sợ cả, vì có bao giờ tôi phải sống xa cả nhà và có phải tự mình làm việc gì đâu.

     Không biết có phải vì thế mà tôi rất chăm chỉ học hành hay còn vì truyền thống của các anh chị hai họ nội ngoại nhà tôi nữa. Ai cũng chăm ngoan, ai cũng học giỏi cả. Bằng chứng rõ nhất là chị Hồng tôi đấy, ở phổ thông, chị luôn học ở các lớp chuyên chọn, thì đại học thì "một phát ăn liền", đỗ ngay vào Đại học Ngoại giao. Xung quanh tôi toàn những người như vậy hỏi làm sao tôi không cố học cho giỏi bằng các anh chị cơ chứ !

     Ấy vậy mà bộ phim quái quỷ hóa làm đổ vỡ hết, tôi chỉ còn bụng dạ nào mà học bài cả. Liên tiếp tôi "xơi mấy điểm kém liền", nhất là môn Văn, môn tôi vẫn học thuộc loại nhất nhì của lớp. Tôi giấu biển, cấm có biểu hiện gì cả. Nếu như không có việc gì xảy ra thì có lẽ năm học đó tôi ở lại lớp mất. Chiều hôm qua, hình như có linh tính gi, mẹ hỏi điểm học của tôi ngay trong bữa ăn, nghe tôi chối bai bải, mặt tỉnh bơ, mẹ bần thần, nghi ngại lắm. Thoáng chút ân hận, rồi cũng qua mau, sau đó tôi ngủ ngon lành... và tôi đã được gặp ông nội.

     Ông tôi vẫn như xưa, tóc bạc trắng, dáng người cao to, mặt hồng hào trông phương phi, phúc hậu. Lúc đầu tôi cảm thấy ngỡ ngàng thật sự vì đã năm năm nay, từ khi ông mất, tôi đã không còn gặp lại ông nữa. Tôi chạy tới sà vào lòng ông. Bàn tay ấm áp của ông xoa nhẹ đầu tôi, ánh mắt nhìn tôi trìu mến như ông chưa hề xa cách chị em tôi ngày nào. .. Tôi được nghe lại giọng nói quen thuộc của ông.

     Trong câu chuyện, ông phê bình tội lười học và nói dối bố mẹ. Giọng ông trầm xuống, như thoảng có nỗi buồn:

- Ông rất buồn vì cháu đã không còn biết vâng lời ông như trước. Ông thất vọng vì cháu bao nhiêu thì thương cháu bấy nhiêu. Cháu nghĩ minh học hộ ai hay sao ? Cháu quên mất trách nhiệm của mình mất rồi.

     Ông nói đến đây, tôi chợt nhớ tới lời dặn dò của ông trước lúc đi xa. Ông dặn các con phải yêu thương nhau, giúp đỡ lẫn nhau, với các cháu ông khuyên phải chăm chỉ học để làm người sống có ích cho mọi xã hội. Riêng với tôi, đứa cháu gái nội, thì ông dặn học sao cho rạng danh con cháu họ Phạm nhà mình. Bây giờ, nghe ông nói, lòng tôi trĩu nặng nỗi ân hận, tôi đã khóc một cách cay đắng cho lỗi lầm của mình.

      Ông còn cho tôi biết những chuyện từ khi tôi chưa sinh ra. Bố mẹ tôi xưa kia vất vả lắm. Nhà đông anh chị em, nhà cửa chật chội,... Cả hai đã vật lộn để mưu sinh, để nuôi con cái học hành thành đạt. Sau này, chính sách mở cửa của nhà nước đã nâng cao đời sống người dân nói chung, trong đó có gia đình tôi, tôi còn bé lại sinh sau nên được hưởng sướng hơn. Lời ông khiến tôi thấy được vị mặn chát của giọt mồ hôi bố mẹ tôi đã đổ ra lo toan cho chị em tôi. buồn vì sự non dại, sự dối trá hồ đồ của mình !

     Đang suy nghĩ cách xin lỗi bố mẹ, thì thoảng một cái, tôi đã không thấy ông ở bên cạnh nữa. Vội nhìn quanh, thấp thoáng bóng hình ông mờ dần vào chân trời phía xa... Tôi chợt hiểu ra điều mình cần phải làm.

     Giật mình tỉnh dậy, tôi tự tin và hào hứng với một kế hoạch mới. Ai trong cuộc sống của mình cũng có nhiều giấc mơ, vui có buồn có, song với tôi giấc mơ gặp ông là có ý nghĩa nhất. Nó giúp cuộc đời tôi chuyển sang một bước ngoặt mới, tôi sống có trách nhiệm hơn, với mình, với gia đình, với mọi người xung quanh.

     Tất cả qua lâu rồi, nhưng lòng tôi vẫn nhớ, biết ơn ông và thẩm hứa sẽ không bao giờ quên lời ông dạy dỗ.

CHÚC BẠN HỌC TỐT!

Câu hỏi trong lớp Xem thêm
2 lượt xem
2 đáp án
21 giờ trước