Tả căn nhà của em đang ở

2 câu trả lời

The house I currently live with my family is the two-storey house located far away from the city crowd and busy. This is not the ideal house I dream about but i really love this place’s atmosphere. It’s fairly quite place having pure air.

It’s not large and magnificent but I can say that my home has all the basic facilities which are needed for a comfortable and easy life. My spacious home has one scenic living room, three bedrooms, a reading room and one dining room attached to the cozy kitchen. The entrance of the house has many different trees and flowers. They were grown by my father and are cultivated everyday by my mother. The garden is quite wide enough space for us to hold party. On the wall of the living room, there are some pictures about natural life and on the ceiling, is the glistening chandelier. Next is the kitchen connecting with dining room. In the kitchen, there are a refrigerator, a electric stove and sink. In the middle of the dining room is a spotless woody table. On the second floor is three bedrooms are adjacent to each other. Beside of my room is reading room with many books. And the best thing about this house is balcony with a lovely view from here. Every morning, I do exercise and breeze fresh air here.

Personally, I would love to live with my family. Sometimes, invite my friends and relatives to have parties at our house. I think eating, drinking and talking with people i love in nice and warm house, the best wonderful thing in life.

There is nothing in the world as sweet as a home”. “East or West, home is the best”. Home is the symbol of human togetherness- a place where all of us learn the first steps of life. For most people the very thought of home brings fond memories, nostalgic feelings.

My home is situated in a suburb called Gandhi Nagar in the city of Guwahati, the capital of Assam. I was born in this city although my parents have migrated to the place due to occupation.

As for me, I feel a part of the city and consider it as my hometown. The locality where I live falls within the periphery of Guwahati Club, one of the major commercial centres of the city and is noted for its educational institutions, Sports facilities and green surroundings. My house is only a few yards from this commercial centre. The area is inhabited mostly by government servants, high-ranking officials and bureaucrats

My house is situated at the side of a bye-lane leading to Guwahati club. It is a two-storied building constructed by my father about ten years ago. The top floor has been rented out. The ground floor, which we use, has four bedrooms, a drawing room part which also serves as a dinning room, a kitchen and a bathroom.

My brother and myself share a room, while a room has been given to my elder sister. The third room which is the largest room in the house is used by our parents while the fourth room is kept as a guest room. All the living rooms have floor carpets, while the drawing room where we entertain our guests and watch T.V. has marble floor and an artistically carved showcase. The showcase contains numerous trophies, beautiful mementos and several attractive handicraft exhibits.

The house has a little porch in front where my father keeps his car. The portion between the porch and the road is used for gardening, which is taken care of by my mother. There is a small patch of land behind the house which is used for cultivation of vegetables and for dumping of scraps and useless articles of the house.

Bài dịch:
Không có gì trên thế giới ngọt ngào như một ngôi nhà”. “Dù có đi bốn phương trời, nhà là nơi tốt nhất”. Nhà là biểu tượng của sự liên kết giữa con người với một nơi mà tất cả chúng ta học những bước đầu tiên của cuộc sống. Đối với hầu hết mọi người, suy nghĩ về ngôi nhà mang lại những kỷ niệm ngây thơ và những cảm xúc hoài niệm.

Nhà của tôi nằm ở một vùng ngoại ô, được gọi là Gandhi Nagar ở thành phố Guwahati, thủ phủ của Assam. Tôi sinh ra ở thành phố này mặc dù cha mẹ tôi đã di cư đến nơi này do bị chiếm đóng.

Đối với tôi, tôi cảm thấy một phần của thành phố và coi đó là quê hương của tôi. Các địa phương nơi tôi sống nằm trong vùng ngoại ô của Guwahati Club, một trong những trung tâm thương mại lớn của thành phố và được ghi nhận cho các cơ sở giáo dục của nó, cơ sở thể thao và môi trường xung quanh màu xanh lá cây. Nhà tôi chỉ cách trung tâm thương mại này vài mét. Khu vực này là nơi sinh sống chủ yếu của các công chức chính phủ, các quan chức cấp cao và các quan chức.

Ngôi nhà của tôi nằm ở bên cạnh một làn đường dẫn đến câu lạc bộ Guwahati. Nó là một tòa nhà hai tầng do bố tôi xây dựng cách đây khoảng mười năm. Tầng trên cùng đã được thuê. Tầng trệt, mà chúng tôi sử dụng, có bốn phòng ngủ, một phần phòng khách mà cũng phục vụ như một phòng ăn, một nhà bếp và một phòng tắm.

Anh trai và tôi ở chung một căn phòng, trong khi một căn phòng đã được dành cho chị tôi. Phòng thứ ba là căn phòng lớn nhất trong nhà được bố mẹ chúng tôi sử dụng trong khi căn phòng thứ tư được sử dụng như một phòng khách. Tất cả các phòng khách đều có thảm trải sàn, trong khi phòng khách nơi chúng tôi giải trí và xem ti vi có sàn lát đá cẩm thạch và một phòng trưng bày nghệ thuật được chạm khắc. Phòng trưng bày chứa rất nhiều danh hiệu, các vật lưu niệm xinh xắn và một số sản phẩm thủ công mỹ nghệ hấp dẫn.

Ngôi nhà có một mái hiên nhỏ ở phía trước, nơi cha tôi để chiếc xe của mình. Phần giữa mái hiên và lối đi được sử dụng để làm vườn, được chăm sóc bởi mẹ tôi. Có một mảnh đất nhỏ phía sau ngôi nhà được sử dụng để trồng rau và để bán phế liệu và những vật đã không được sử dụng trong nhà.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm

Ngày xưa, Rùa có một cái mai láng bóng. Trên mai không có những vết rạch ngang dọc như ta thấy ngày nay. Rùa rất tự hào về cái mai của mình. Mỗi buổi sớm, Rùa đem mai ra phơi nắng. Ánh nắng trên mai Rùa sáng rực, làm cái mai như toả ánh hào quang.

Tính Rùa thích đi đây đi đó ngắm xem phong cảnh tươi đẹp của đất nước:

- Sống có nghĩa là đi. Một ngày không đi là một ngày bỏ phí. Phải đi như ngọn gió kia, đi mãi, đi mãi. Đi nhiều càng tốt. Đi nhiều mới xem hết những vẻ đẹp trong thiên hạ. Đi nhiều mới thấy hết được những đổi mới của đất nước.

Nhưng Rùa phải cái tính hay ngại. Mùa đông, Rùa ngại cái rét. Cái rét nép trong bờ bụi cứ thổi vù vù làm buốt đến tận xương. Phải đợi đến mùa xuân. Mùa xuân nhiều hoa. Đi trên một con đường rải đầy hoa thơm cũng thú vị. Nhưng mùa xuân vẫn là đứa em của mùa đông, vì mưa phùn vẫn cứ lai rai, và gió bấc vẫn cứ thút thít ở các khe núi. Phải đợi đến mùa hè. Mùa hè tạnh ráo. Cây cối có nhiều quả chín thơm tho. Nhưng cái nóng cứ hầm hập. Cả ngày bụi cuốn mịt mùng. Hễ có cơn giông thì đất đá như sôi lên, nước lũ đổ ào ào. Phải đợi đến mùa thu. Quả thật đến mùa thu, Rùa mới cảm thấy rõ rệt mình đang cần một chân trời và một khoảng rộng. Nhìn ra, mây đùn tan biến. Đồi núi trải ra như đàn rùa bò lóp ngóp. Và xa, rất xa, trên ngọn một quả núi cao, một lâu đài hiện ra như một hòn ngọc. Có người bảo đó là lâu đài của Rùa vàng. Rùa lẩm bẩm:

- Ừ! Ta phải đến xem cho biết! Rùa vàng chắc còn giữ cái nỏ bắn một phát giết nghìn giặc của cụ tổ. Chưa đến thăm lâu đài của Rùa vàng thì đến lúc chết ta khó nhắm mắt.

Rùa ra đi. Ngày đầu Rùa chạy, như có ai đẩy sau lưng. Ngày thứ hai, Rùa chạy chậm. Ngày thứ ba, Rùa đi. Ngày thứ tư, đi chậm. Ngày thứ năm, Rùa lê từng bước. Cái gì đẩy sau lưng đã biến mất. Con đường hoá gồ ghề. Rùa bước chậm dần… chậm dần rồi… dừng lại!

- Ô kìa! Có ai đó không? Có phải ta đã dừng lại không? Ta mệt rồi! Ta phải nhờ một người khác đi hộ ta. Có thể một con chim Đại Bàng sẽ bay tới. Nó sẽ mời ta: “Mời ngài hãy tạm lên đôi cánh của tôi. Tôi vô cùng sung sướng được đưa ngài đến nơi ngài thích!”. Nhưng ta cũng phải để Đại Bàng nó khẩn khoản năm lần bảy lượt, ta mới chịu ngồi lên lưng nó.

Ngày ngày Rùa nhìn khắp bốn phương. Mịt mù chẳng thấy tăm hơi Đại Bàng đâu cả! Chỉ thấy bên triền núi một chú ngựa chạy nhong nhong.

- Này anh ngựa kia! Chim Đại Bàng đã đến chưa?

Ngựa dừng lại ngạc nhiên:

- Từ khi lọt lòng mẹ, tôi chưa hề nghe tên một con chim kì lạ như thế!

- Nếu vậy, ai đi thế cho ta?

- Cái đó tôi không biết. Nhưng nếu bác đã mỏi chân, thì mời bác cứ lên lưng tôi, tôi chở một chặng…

- Lên lưng…! Ồ!... Ta muốn hỏi: Lưng có phải là chỗ chạy nhanh nhất không? Ta không muốn chậm trễ.

- Chỗ chạy nhanh nhất của tôi là bốn vó.

- Ta phải ngồi vào chỗ đó.

Ngựa đưa ra một chân. Rùa bò lên. Ngựa nhắc Rùa phải bíu vào thật chặt.

Lộp cộp! Lộp cộp! Gió thổi vù vù hai bên tai Rùa. Cây hai bên đường lao về phía sau vun vút. Lá cây cào trên mai Rùa. Một cành cây quật vào đầu Rùa đau điếng. Rùa kêu:

- Ôi! Chậm lại! Chậm lại!

Nhưng cơn lốc càng to. Chợt: Rầm! Đất trời như tối kịt lại. Rùa văng ra xa, chết ngất.

Rùa dần dần tỉnh lại, khắp người như có hàng vạn kim đâm. Rùa mở mắt. Thật quá rùng rợn! Ràu đang nằm giữa vũng máu, và cái mai bị vỡ ra nhiều mảnh!

Cũng may, những mảnh vỡ sau đó lành lại. Nhưng những vết sẹo ngang dọc trên mai vẫn còn trông thấy. Cũng rất may, từ đó Rùa rút ra được bài học tốt. Rùa đã quyết rèn luyện cho mình có được tính kiên nhẫn luyện tập thành công và đã thắng trong cuộc thi với Thỏ. Riêng về chuyện cái mai, mời các bạn hãy xem thật kĩ một con Rùa để biết chuyện tôi kể là có thật.

Viết bài văn cảm nhân về chú rùa ....

Ai dúp với

7 lượt xem
1 đáp án
17 giờ trước