Qua VB cô bé bán diêm, Viết đoạn văn khoảng 10 câu theo cách trình bày diễn dịch nêu cảm nhận của em về vẻ đẹp tâm hồn của cô bé bán diêm. Trong đoạn văn có sử dụng 1 thán từ, 1 câu ghép

2 câu trả lời

Cái chết của Cô bé bán diêm thật là đáng thương. Em là một đại diện điển hình cho những trẻ em nghèo và mồ côi bị áp bức sức lao động bởi chính người cha ruột. Người mà em yêu mến nhất và cũng là người thương yêu, quan tâm em nhất chính là bà của em, nhưng từ khi bà mất, em phải sống cùng với người cha tàn nhẫn, luôn đánh đập, mắng chửi em. Hằng ngày, em phải đi bán diêm để mưu sinh. Trong đêm đông lạnh buốt, em bé lang thang suốt đêm nhưng vẫn không bán được một bao diêm nào. Chẳng ai quan tâm tới em hay mua diêm của em cả. Ôi thật đáng thương! Em buồn bã nép bên xó tường, lo lắng vì nếu không bán hết diêm thì cha em sẽ đánh em. Dưới không khí buốt giá, em đã quẹt diêm lên ban đầu nghĩ để sưởi ấm, nhưng những que diêm đã mang đến biết bao nhiêu điều kỳ diệu mà em chưa bao giờ được nhìn thấy. Trong những điều kỳ diệu ấy, hình ảnh bà em hiện lên chính là người mà em yêu thương nhất. Em đã van xin bà xin Thượng Đế cho em đi cùng với bà. Thế rồi 2 bà cháu nắm tay nhau lên thiên đàng một cách huy hoàng, chẳng còn lo âu nào đe dọa đến cô bé nữa. Cái chết của em đã phần nào lên án XH bất công và vô cảm. Qua đó tác giả muốn khẳng định và tố cáo xã hội đương thời tàn nhẫn thiếu tình thương đối với những trẻ em nghèo.

Câu chứa thán từ : Ôi thật đáng thương! (thán từ ôi)

Câu ghép: Dưới không khí buốt giá, em đã quẹt diêm lên ban đầu nghĩ để sưởi ấm, nhưng những que diêm đã mang đến biết bao nhiêu điều kỳ diệu mà em chưa bao giờ được nhìn thấy.

Chủ ngữ:  Em, những que diêm

Vị ngữ là phần còn lại phía sau chủ ngữ

Em bé đã chết một cách thê lương như vậy trong đêm giao thừa. Cái chết mang trong nó sức mạnh tố cáo xã hội. Cho dù người ta nhìn thấy trong xó tường một em bé gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười.Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ Mình gởi ạ!!