Qua văn bản chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang sáng em hãy đóng vai nhân vật ông sáu kể lại câu chuyện cảm động về tình cha con
1 câu trả lời
Chào em, em tham khảo gợi ý sau để tự làm bài em nhé:
- Mở bài
- Xưng tôi, nhập vai ông Sáu, giới thiệu đôi nét về bản thân
- Thân bài
* Kể lại những ngày nghỉ phép
- Sau 8 năm dài dằng dặc rời xa gia đình lên đường chiến đấu, chỉ có thể ngắm nhìn bé Thu - đứa con gái bé bỏng qua những tấm ảnh, cuối cùng, tôi cũng được đơn vị cho về nghỉ phép 3 ngày.
- Trong tôi trào dâng lên niềm hạnh phúc mãnh liệt, bởi vậy, khi xuồng chưa cập bến, tôi đã nhảy lên bờ với mong muốn được gặp bé Thu.
- Trong đám trẻ con đang chơi nhà chòi, tôi phát hiện một đứa bé có đôi mắt to tròn, có nét giống với đứa bé trong bức ảnh, tôi vội vã cất tiếng gọi: "Thu! Con của ba..." và tiến đến lại gần với hi vọng Thu sẽ nhận cha. Ai ngờ trông thấy tôi, Thu lại sợ hãi, chạy thật nhanh về nhà mà kêu thét lên: "Má! Má!...".
- Chẳng biết nói gì, tôi chỉ còn biết nhìn người bạn thân thiết của mình là anh Ba. Trông thấy tôi buồn, anh Ba động viên do con còn nhỏ, còn chưa biết tôi là ba của nó. Lời động viên ấy cũng chẳng thể nào khỏa lấp nỗi buồn trong tôi, hai tay tôi buông thõng xuống như bị gãy...
- Về đến nhà, tôi vẫn ngắm nhìn Thu. 8 năm, con của tôi đã khôn lớn nhường này, trông Thu thật đáng yêu! Nó có đôi mắt to tròn, đen lay láy thu hút ánh nhìn của mọi người. Vầng trán cao, rộng tỏ rõ vẻ ương ngạnh, cá tính. Mái tóc mềm mượt, được buộc gọn gàng...
- Càng ngắm lại càng yêu lại càng hi vọng Thu sẽ nhận tôi là ba, sẽ gọi tôi một tiếng ba.
- Ấy vậy mà trong suốt 3 ngày ở nhà, dẫu bị đặt vào tình huống khó khăn thế nào, Thu cũng nhất quyết không chịu gọi tôi một tiếng là ba.
+ Vợ tôi bảo nó mời tôi vô ăn cơm, nó cũng chỉ nói trổng: "Vô ăn cơm!".
+ Khi vợ tôi đi chợ, dặn nó ở nhà có việc gì thì nhờ ba, nó cũng chỉ nói trổng: "Cơm chín rồi!", "Chắt nước giùm cái". Kể cả khi tôi không giúp đỡ, nó tự lấy cái vá, nhón chân lên để chắt nước cơm.
+ Khi tôi gắp cho nó miếng trứng cá vào bát, nó hất ra ngoài khiến cơm văng tung tóe. Tức giận, không kiềm chế được, tôi đánh nó một cái thật đau. Ấy vậy mà nó không khóc, thu dọn lại mâm cơm rồi lên xuồng sang nhà bà ngoại. Trước khi đi, nó còn cố tình khua thật mạnh lòi tói để mọi người biết nó cũng giận tôi.
=> Đau đớn đến tột cùng, vợ tôi và anh Ba cứ luôn động viên tôi cho con bé thêm thời gian. Nhưng thời gian đâu có đợi chờ ai, 3 ngày nghỉ phép đã sắp kết thúc, sáng mai tôi lại phải lên đường, còn biết bao giờ cha con gặp lại... Đêm hôm đó, tôi cứ trằn trọc, thao thức, tôi ước Thu gọi tôi một tiếng là ba, ước gia đình được đoàn tụ. Nước mắt cứ thế giàn giụa, mà chẳng nói lên lời...
* Kể lại cảnh chia tay:
- Tôi dậy thật sớm, thu xếp hành lí để lên đường.
- Khi ra đến ngoài cổng, tôi đã bắt gặp ánh nhìn của Thu. Sợ làm tổn thương con, tôi chẳng dám tiến lại gần.
- Tưởng chừng sẽ chẳng được nghe tiếng gọi ba, thì bất chợt Thu chạy lại gần tôi mà kêu: "Ba! Ba...". Tiếng kêu như xé tan không gian yên tĩnh, mang đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho tôi. Khóe mắt tôi cay cay, chẳng cất lên thành lời.
- Thế rồi Thu ôm hôn tôi, nó quấn chặt lấy tôi, không cho tôi lên đường.
- Phải nhờ bà ngoại nói, nó mới để tôi trở lại chiến trường với mong muốn: "Ba mua cho con một cây lược". Mong ước giản dị của đứa con luôn được tôi ghi nhớ.
- Chia tay con, lúc ấy, tôi chỉ mong ước sớm thắng thằng Mỹ để trở về đoàn tụ bên gia đình.
* Trở lại chiến trường:
- Nhớ da diết bé Thu
- Tìm được ngà voi, làm được cây lược ngà cho con
- Khắc lên cây lược ấy dòng chữ: Yêu nhớ tặng Thu: con của ba.
- Mong chờ ngày đoàn tụ...
- Kết bài: Bày tỏ nỗi nhớ, niềm thương với bé Thu.