Kể lại kĩ niệm đáng nhớ của em ( ko chép mạng ) em cản ơn ạ

2 câu trả lời

Kỷ niệm đáng nhớ trong đời của em là một lần em nói dối mẹ. Hồi đó, em học lớp 5. Vì muốn có tiền để mua quà sinh nhật tặng đứa bạn thân cùng lớp, em đã nảy ra một ý định là sẽ xin tiền mẹ đi mua hoa quả biếu bà ngoại. Em đã xin mẹ năm mươi nghìn đồng. Mẹ em đồng ý liền, còn khen em biết quan tâm đến ngoại. Đưa tiền cho em xong, mẹ đi làm. Em vui mừng chân sáo chạy ra hàng văn phòng phẩm của bác Hạnh gần nhà, lựa được 1 quyển sổ xinh xinh và 1 túi sticker siêu dễ thương. Em nhờ bác Hạnh gói quà cho rồi vui vẻ về nhà. Chiều tối hôm đó mẹ về, trong lúc em đi cắm cơm, mẹ nói vọng vào: - Hôm nay bà ngoại khen con chọn cam ngon đấy! Ôi mặt em nóng ran, một cảm giác xấu hổ vô cùng. Cắm cơm xong em lên phòng mẹ, khẽ ôm mẹ từ đằng sau, lí nhí nói: - Con xin lỗi bà, xin lỗi mẹ nhiều ạ! Con sai rồi ạ. Con vì muốn tặng quà sinh nhật Ngân mà đã nói dối mẹ là đi mua cam biếu bà. Con biết lỗi của con rồi ạ. Lần tới con sẽ không như vậy nữa ạ! Mẹ ôm tôi, xoa xoa đầu tôi và nói: - Con biết quan tâm, tặng quà cho bạn là tốt. Tuy nhiên lần tới con hãy nói trước cho mẹ biết nhé, mẹ con mình cùng nhau đi mua. Nay mẹ mua cam biếu bà rồi. Tôi xúc động và cảm ơn mẹ vô cùng, vì mẹ đã không trách phạt tôi, mà mẹ còn cùng tôi đi mua quà nữa. Tuyệt quá!

Bài làm

Trong cuộc đời, ta sẽ có nhiều kỉ niệm lắm, nào khi ta đi sở thú, nào ta đi coi phim, nào là lần đầu đi tới trường,... nhiều lắm. Nhưng kỉ niệm tôi nhớ nhất đó là tiết Ngữ Văn lớp sáu đầu tiên của tôi.

Từ lớp một tới giờ, tôi đã được coi là “ ngu văn” rồi. Mấy năm tiểu học lúc nào tôi cũng được bảy với tám thôi, trong khi đứa nào cũng chín với mười. Lúc đó tôi rát tự ti với bản thân, sự thất vọng của cha mẹ còn khiến tim tôi càng thêm đau lòng và muộn phiền. Và nhờ cô Mai, cô giáo Ngữ Văn lớp sáu của tôi mà tôi đã thoát khỏi cái nhãn dán “ngu văn” mà mọi người đặt cho tôi. Đó là vào đầu tiết, lúc cô bước vào, trong cô thật đẹp, với tà áo dài Việt Nam thướt tha, với mái tóc dài đen láy buông xoả lại làm cô đẹp hơn,  lòng tôi thắt lại khi nghĩ tới gương mặt đầy thất vọng của cô khi thấy tôi không thể trả lời một câu hỏi cơ bản như vậy. Cô đang dạy cho tôi bài “ Bài học đường đời đầu tiên”. Đối với các bạn, cô biến bài từ khô khan, nhàm chán trở nên rất hay, sâu sắc và sinh động, cô khiến bao bạn phải trầm trồ về cách dạy của cô, cô khiến bao bạn phải xuýt xao vì bài giảng của cô. Nhưng đối với tôi, nó chỉ là tiết học chán phèo và vô nghĩa. Sau khoảng mười lăm phút cô giảng, tôi đã ngủ gà ngủ gật lên. Khi đang giảng tới nghệ thuật của bài. Cô đi xuống để xem cái bạn chép bài. Vào lúc đó, tôi đang lim dim thì giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên cùng với đôi bàn tay mảnh mai, ấm áp của cô chạm vào vai tôi, cô nói:

- Nam, sao em không tập trung vào bài.

Giọng cô không có hàm ý để quát mắng, để bực bội, đó chỉ là sự ân cần, quan tâm của cô với tôi.

Tôi bèn đáp, cà lâm lên:

- ..ạ.....dạ...... tạ..tại môn Ngữ Văn chán quá ạ.

Cô bèn đáp:

- Vậy hả, con có hiểu bài không?

Tôi đáp, vẫn cà lâm:

- ..ạ... dạ không ạ, con xin lỗi cô.

Cô ân cần đáp:

- Không sao đâu con, hồi đó, cô cũng như con coi môn Văn là thứ nhàm chán mà sau này khi con lớn lên con mới thấy quan trọng, nếu con không phiền thì con có thể ở lại lớp mười phút không, cô sẽ giảng lại cho con.

Tôi đáp, nước mắt đã trào nhẹ ra khoe mắt:

Dạ có!

Lúc đó, tôi không coi cô là cô nữa, tôi coi cô như đã là người mẹ thứ hai của tôi. Người mẹ mà luôn bận rộn nhưng vẫn muốn dành cho tôi thời gian để quan tâm! Ôi, tôi thật may mắn! Cũng từ đó mà tôi bắt đầu thích Văn, tôi dần đã coi Văn như em của tôi. Tôi nhận ra Văn có bao điều hay.

Ôi! Nhờ có cô mà tôi mới có hôm nay, mới là học sinh giỏi Văn. Không biết, khi không có cô tôi sẽ ra sao. Cô ơi, cô đã cứu con rồi! Con yêu cô nhiều lắm! Có lẽ đây là trải nghiệm vô giá của tôi, trải nghiệm đã khiến tôi thay đổi cả cuộc đời. Tôi sẽ không quên cô, Cô Mai ơi!

Xin hay nhất ak

$no cop$

$lar$

Câu hỏi trong lớp Xem thêm

ĐỀ 1: Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu cho dưới: Ngày mai mình sẽ dậy sớm tập thể dục, ngày mai mình sẽ học tiếng Anh,…ngày mai và ngày mai nhưng không biết là ngày mai nào. Đấy là “căn bệnh” khó chữa của nhiều người trẻ hiện nay. Trao đổi vấn đề này, anh Lê Đình Hiếu (tốt nghiệp thủ khoa Trường Đại Học California, Los Angeles UCLA; Forbes Under 30 năm 2016) cho rằng với cá nhân từng người trẻ Việt Nam trong thời kì 4.0, “căn bệnh” này thực sự nguy hiểm và ảnh hưởng nghiêm trọng đến tương lai của các bạn. “Vì sao? Vì thời đại mà các bạn đang sống là thời đại của sự năng động, cập nhật liên tục, nên nếu chậm tay thì cơ hội sẽ vụt mất ngay (…), anh Hiếu chỉ ra. Theo anh Hiếu sinh viên Việt Nam hoàn toàn có đủ năng lực để thực hiện hóa ý tưởng của các bạn, tuy nhiên cái cách mà các bạn triển khai ý tưởng lại khiến người ta lo lắng. (…) Anh Hiếu cũng cho rằng để chữa bất kỳ căn bệnh nào đều cần hai yếu tố là phương pháp tác động từ bên ngoài và ý chí tinh thần từ cá nhân bên trong. Xét về góc độ giáo dục, các bạn trẻ đang thiếu những kỹ năng sắp xếp công việc, quản lí thời gian,…việc không quản lí quỹ thời gian của mình đúng cách cũng là một nguyên nhân khiến các bạn lúc nào cũng cảm giác mình không đủ thời gian thực hiện tất cả mọi việc trong một ngày mà cứ chần chừ ngày này qua ngày khác. (…) Nhưng về bản chất vẫn là ý chí và tinh thần của chính bản thân. (…)Nếu như không muốn tự làm hại bản thân, tự tước bỏ những cơ hội quý giá thì ngay từ bây giờ các bạn có sẵn sàng nghiêm túc với bản thân và thôi nuông chiều cảm xúc? Và hôm nay bạn đã làm hết được những điều mà ngày hôm qua mình hứa sẽ làm? (Lần lữa -“căn bệnh” khó chữa của người trẻ - Hoa Nữ) Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính. Câu 2: Theo bài viết, nguyên nhân chủ yếu nào đã khiến giới trẻ nảy sinh “căn bệnh” lần lữa rất khó chữa? Câu 3: Vì sao Lê Đình Hiếu cho rằng việc chưa “sẵn sàng nghiêm túc với bản thân” và “nuông chiều cảm xúc” sẽ khiến giới trẻ “tự làm hại bản thân, tự tước bỏ những cơ hội quý giá”?

2 lượt xem
2 đáp án
8 giờ trước