giúp mình nha viết một bài văn về hình ảnh một người thân (ông , bà ,cha ,...) trong kí ức tuổi thơ

2 câu trả lời

Mở bài:
– Trong những quan hệ tình cảm của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng.
– Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao – dân ca ( dẫn chứng minh họa ).

Thân bài:
Vai trò của người cha:
– Người cha đóng vai trò trụ cột, thường quyết định những việc quan trọng trong gia đình; là chỗ dựa về vật chất lẩn tinh thần của vợ con
– Cha kèm cặp, dạy dổ, truyền kinh nghiệm sống và nâng đỡ các con trên bước đường tạo dựng sự nghiệp

Cảm nghĩ của em về người cha thân yêu:
– Cha em chỉ là một người thợ bình thường, quanh năm vất vả với công việc
Đức tính nổi bậc của cha là cần cù, chịu khó, hết lòng vì vợ con.
– Cách dạy con của cha rất giản dị: nói ít làm nhiều, lấy lời nói, hành động của mình làm gương cho các con. Thái độ của cha cởi mở, dể gần, bao dung nhưng cũng rất nghiêm khắc.
– Các con kính yêu, quý mến và tin tưởng ở cha, cố gaéng chăm ngoan, học giỏi để cha vui lòng.

Kết bài:
– Công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ vô cùng to lớn, sánh ngang với núi cao, biển rộng.
– Con cái phải biết ơn và đền đáp công lao cha mẹ bằng lời nói và việc làm hiếu nghĩa hằng ngày.

Hình ảnh bà là hình ảnh đẹp và thiêng liêng liêng trong trái tim tôi. Bà ngoại là người mà tôi kính yêu, người luôn quan tâm, yêu thương tôi nhất.

Bà tôi thương tôi lắm! Nghe bố mẹ kể: Ngày tôi sinh ra, trời mưa rất to, một mình bà ngoại ngồi dưới cổng bệnh viện. Bố tôi lo lắng vì bà tuổi đã cao, ngồi ở đây sợ bà lạnh rồi ốm mất: Mẹ ơi, mẹ mau về nhà kẻo lạnh, có tin gì con sẽ báo cho nhà sau." Với một giọng nhẹ nhàng, bà nói: Không sao, mẹ muốn xem cháu mẹ sao, ở nhà cũng có người trông rồi, con yên tâm." Lúc tôi chào đời, bà cũng là người đầu tiên bế tôi." Mẹ kể bà bế tôi mà đôi mắt cứ rưng rưng vì xúc động. Nghe xong câu chuyện ấy, tôi cảm nhận được bàn tay ấm áp của bà như đang bế tôi, bàn tay chan chứa bao nhiêu tình yêu thương ấm nồng cho tôi. 

  Bà tôi đã già rồi. Tuy vậy bà còn nhanh nhẹn lắm, dáng đi thoăn thoắt, nhẹ nhàng. Mái tóc trắng như cước. Đôi mắt hiền từ, quanh mắt là nhưng nếp nhăn vì tuổi già. Nhìn khuôn mặt đẹp lão của bà, tôi nhận ra từng nếp nhăn là từng chuỗi kinh nghiệm sống của bà. Giọng bà rất điềm tĩnh và ấm áp. Nghe mẹ kể ngày xưa bà là giáo viên dạy môn văn của trường tôi đang học. Thảo nào bà biết nhiều câu chuyện hay và ý nghĩa như thế. Những đêm hè oi ả , trăng đã lên cao tự bao giờ, ánh trăng lấp lánh chảy xuyên qua những chiếc lá xanh non trong vườn nhà bà vô cùng đẹp. Nằm trên đùi bà, tôi cảm nhận được sự bình yên, thoải mái. Giọng bà kể hay quá,  bằng câu từ khéo léo bà nhanh chóng đưa tôi chìm vào những câu chuyện cổ tích mộng mơ. Trong kí ức tuổi thơ tôi, bà chính là một bà tiên, bà tiên cổ tích, bởi khi ở bên bà bao nhiêu nỗi buồn, nỗi lo sợ như tan biến đi hết. Có lúc, lặt rau cùng bà tôi nghe thấy bà hát nhỏ. Những câu hát sao mà quen thuộc đến thế, từng câu, từng chữ như một nguồn suối mát lành chảy vào, thanh lọc tâm hồn tôi, có lẽ vì hồi còn nhỏ bà hay ru tôi ngủ trong chiếc võng tre. Hằng ngày đi học về tôi thấy bà đã ngồi chờ sẵn trên thềm nhà. Cơm, canh đều được bà chuẩn bị chu đáo. Mỗi lần tôi phạm lỗi, bà nhẹ nhàng bảo ban chứ chẳng bao giờ to tiếng quát mắng tôi. Bà vẫn hay kể về những học sinh mẫu mực ngày xưa của mình, bảo tôi nên học tập theo.

  Rồi thời gian cứ thế trôi đi, mỗi năm những vết nhăn trên mặt bà sâu dần. Gia đình tôi phải chuyển lên thành phố sống để thuận lợi cho công việc của ba. Ngày xa bà, tôi khóc như mưa. Bà ôm tôi vào lòng, mắt bà rưng rưng. Tôi chúc bà sức khỏe rồi lên xe cùng ba mẹ.

  Dù có xa bà đi nữa, tôi cũng không bao giờ quên được hình ảnh của bà. Mỗi bước chân tôi đi như có bà dõi theo. Bà ơi! Cháu mong bà sức khỏe để bà mãi bên cháu, bà nhé!

Bạn tham khảo, có gì sai sót mong bạn bỏ qua nhé!