Em hãy kể lai một câu chuyen đã dể lai cho em ấn tượng sâu sắc nhất
2 câu trả lời
During my school years, I have had many happy and sad memories under the roof of my beloved school. But the memory that I will never forget is the memory in 1st grade, when I was learning to write and the teacher enthusiastically took my hand to write each stroke.
When I turned 6 years old, I entered first grade with all the
excitement. I learn to read very quickly, only listening to the teacher read it once, I can read along. But writing for me has been an arduous journey. I'm left-handed, from a young age my mother taught me to hold a pen in my right hand. But whenever no one is looking, I change hands. My first teacher's name was Ngoc. True to her name, she is beautiful and radiant, affectionate and gentle. She knows I'm left-handed, so she often comes down to the desk to watch me write. Entering the second semester, we practice writing small letters, and write longer spells. Letters gradually scribbled. During the dictation class that day, she copied the round words on the board, and we copied them into our notebooks. Because she didn't notice, I changed my hand to write again.
In the last class, Ms. Ngoc returned the spelling book to us. She began to comment. Than, she mentioned to you: "You Gia Bao's writing has improved today. However, I think you are forgetting one thing." I panicked in my face. In a flowing ao dai, she walked down to her desk and continued: "The whole class misses you when writing, how do we hold our pens?" Her class repeated her words in unison. She said again: "However, Gia Bao's friend still forgot. She criticized Gia Bao in today's class." Then she looked straight at him and said, "I hope Gia Bao will remember my words." Some of you laughed in disapproval. Hearing that, hot face, tears and hands crumpled the page just written. "I see today's handwriting is round, all spaced correctly. You write better than many of my friends." - She said softly. The class silent. I was praised again, so let go of the aggressive son's anger.
Even though I'm in 9th grade this year, it's still fun in my game.
Trong các kỷ niệm từ năm lớp một tới bây giờ, em còn nhớ mãi kỉ niệm về ngày đầu tiên chuyển đến học tại ngôi trường ............. thân yêu.
Khi chuyển nhà từ vùng quê vào đây từ năm học lớp ba, em phải rời xa trường cũ. Ngày đầu tiên đi học tại trường mới, em cảm thấy rất bỡ ngỡ vì chẳng có ai là bạn bè, thầy cô quen thuộc của em tại đây. Các tiết học dường như dài mãi không thôi. Giờ ra chơi, thấy các bạn vui chơi, chạy nhảy, nói chuyện, cười đùa vui vẻ cùng nhau em chợt cảm thấy vô cùng tủi thân và bật khóc một mình ở góc sân.
Em không để ý có một bạn nam đã tiến lại bên em từ lúc nào. Bằng giọng nói nhẹ nhàng bạn hỏi em "Bạn làm sao thế?". Đang cảm thấy cô đơn và buồn bã nên khi có người hỏi em lại càng thút thít, chẳng trả lời bạn. Bạn không bỏ đi, cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ tiến lại gần, quàng tay lên vai em. Thế rồi dù chưa biết bạn là ai, em đã kể hết với bạn về việc em phải theo ba mẹ chuyển nhà khiến em phải chuyển trường, làm cho em cảm thấy lạc lõng, chẳng có ai để chơi cùng. Bạn đã an ủi em, chúng em ngồi với nhau suốt giờ ra chơi, kể cho nhau nghe về chuyện của mỗi đứa. Thì ra bạn tên là Vũ Hùng và bạn học chung lớp với em. Cuối giờ học hôm đó em thấy trong lòng vui vui vì giờ đây em đã có Hùng làm bạn.
Từ đó, mỗi khi đến giờ ra chơi, chúng em lại ngồi chơi hoặc kể chuyện cho nhau nghe hay trao đổi góp ý cho nhau về cách làm bài... làm cho em quên đi sự trống trải, tủi thân và chúng em trở thành bạn thân.
Bạn đã đến bên em như một ông tiên nhỏ, với ánh mắt đen lay láy hiền dịu và nụ cười rạng rỡ, thân thiện. Bạn đã trở thành người bạn đầu tiên của em tại ngôi trường mới đến này.
Những ngày đi học tiếp theo dần trở nên đầy hứng thú, mỗi ngày em lại có thêm những người bạn mới nhưng Hùng và kỉ niệm về ngày đầu tiên ấy luôn in đậm trong tâm trí em.
Nhớ cho mình câu trl hay nhất nha, mình sắp thăng hạng rồi, 1 câu nữa là dc.