💛Dựa vào dàn ý kể lại một câu chuyện mà em đã đọc, nghe từ sách ( báo, đài…) về lòng nhân ái.(Tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm) Thân bài : *Tóm tắt nội dung câu chuyện (kết hợp miêu tả ,biểu cảm kể lại những chi tiết cảm động về lòng nhân ái ) -Lời dẫn vào câu chuyện: (Các con có nhiều cách để dẫn vào truyện, sao cho phù hợp với câu chuyện mình kể) +Đây là một đại dịch rất nguy hiểm khiến bao nhiêu người phải mất mạng, gây ra những ảnh hưởng về vật chất lẫn tinh thần của rất nhiều người +Nhiều gia đình mất đi những người mà mình yêu thương đó là một mất mát rất lớn gây ảnh hưởng về tinh thần của rất nhiều gia đình +Còn có những gia đình còn không có tiền mua nổi gói mì và còn phải thiếu mấy tháng tiền trọ vì thất nghiệp ⇨ Rất cần sự quân tâm giúp đỡ của các nhà hảo tâm, các mạnh thường quân. -Kể câu chuyện đã chứng kiến: ( miêu tả hình ảnh ,vóc dáng gương mặt, cử chỉ, lời nói của chị trong quá trình làm công việc. Đồng thời bày tỏ cảm xúc của mình khi chứng kiến) +Và em đã được chứng kiến một người chị đi làm tình nguyện viên giúp đỡ mọi người để lại cho em rất nhiều ấn tượng đẹp (khái quát tên, độ tuổi, hình dáng,….. => Miêu tả 1 cách khái quát tổng thể) +Hằng ngày chị ấy phải chạy khắp nơi để đưa lương thực tới mọi người, giúp đỡ mọi người test nhanh và còn phải chịu nắng trực chốt. +Khi tới khu em để thực hiện nhiệm vụ chị ấy rất tận tình và ân cần giọng nói ngọt ngào cùng với hàng động nhẹ nhàng với mọi người +Chị ấy đã đặc biệt giúp đỡ một cụ gần nhà em, khi nghe bà ấy bị bệnh nhưng phải sống đơn côi một mình gương mặt chị đầy sự thương xót và ánh mắt long lanh đầy sự thương cảm +Để giúp đỡ bà chị đã mua rất nhiều thức ăn bổ dưỡng để biếu bà,hằng ngày chị luôn tới để thăm hỏi. +Có những hôm vì mãi chăm lo giúp đỡ dân mà chị đã quên luôn việc phải lo cho bản thân vì đại dịch mà họ phải cực khổ rất nhiều +Cho dù khó khắn gian khổ là thế nhưng chị ấy vẫn hết lòng tận tình giúp đỡ nhưng không một lời than vãn vì dân vì nước cứu khỏi đại dịch nguy hiểm. -Giá trị của công việc chị làm mang lại: ( Các con chú ý thể hiện cảm xúc của bản thân – biểu cảm) +Những công lao mà chị mang lại đã được đền đáp rất xứng đáng ,hiện nay đại dịch đã suy giảm đi khá nhiều +Nhiều tiệm tạp hóa , nhà máy đã được mở cửa đi lại cũng dễ dàng hơn +Tuy đại dịch đã suy giảm mọi người đã được đi lại mua sắm bình thường nhưng hằng tuần chị ấy vẫn tới đây để biếu quà và cũng như thăm hỏi bà khiến bệnh tình của bả đã được cải thiện rất nhiều +Nhờ vào sự hòa đồng và tấm lòng nhân ái của chị mà chị được rất nhiều người dân yêu mến. *Ý nghĩa câu chuyện - Câu chuyện đã làm cho rất nhiều người phải cảm động về tình cảm sâu sắc của những người anh hùng có tấm lòng nhân ái vì nước ,vì dân giúp nước vượt qua đại dịch. 🧡Chỉ viết thân bài thui nha mn mk sắp thi rùi ak nên mong mấy bn giúp mk với ak

1 câu trả lời

Thế giới xung quanh chúng ta có rất nhiều người may mắn có cuộc sống tốt đẹp nhưng cũng không ít những số phận bất hạnh, những hoàn cảnh cần sẻ chia, giúp đỡ. Khi chúng ta trao đi sự quan tâm, giúp đỡ, tình yêu thương, chúng ta sẽ nhận về niềm vui, hạnh phúc vì mình đã làm được việc tốt. Tôi nhớ mãi câu chuyện tôi đã giúp đỡ một cụ già vào tuần trước khiến tôi rất vui.

Ngày hôm ấy, trời đang chuyển sang đông, tiết trời se se, lành lạnh. Mới khoảng bốn giờ chiều mà dường như đã bắt đầu sập tối. Tôi đạp xe sang nhà ngoại mà miệng không ngớt xuýt xoa vì những cơn gió heo may và những giọt mưa lất phất gọi cái rét đầu mùa. Hình như cái lạnh đầu mùa khiến người ta chưa quen nên ai cũng co ro. Xe tôi đang lăn bánh bon bon trên con đường nhỏ, tôi vừa chạy xe vừa nhẩm mấy câu hát vu vơ, bỗng giật mình khi thấy bên kia đường một cụ già đang ngã bệt xuống đất. Tôi thầm nghĩ: Sao bà đã già rồi mà trông tội nghiệp thế kia. Có vẻ như bà đang rất lạnh và lại bị lạc đường thì phải. Tôi vội và dừng xe, chạy đến đỡ bà. Vừa đỡ bà dậy tôi vừa hỏi:  

 - Bà ơi, sao bà bị ngã thế ạ? Bà có đau không?  

Bà bảo: Bà bị vấp cục đá nên té cháu ạ. Bà không sao. Bà cảm ơn cháu.

Bà đưa mắt nhìn tôi. Bây giờ tôi mới quan sát kĩ, bà chừng đã ngoài 70, khuôn mặt nhăn nhúm những vết nhăn và dấu đồi mồi, lộ rõ sự vất vả, lam lũ. Bà mặc chiếc áo nâu đã cũ và khá mỏng. Làn da cụ tái đi, đôi môi nhợt nhạt. Có lẽ cụ đang lạnh.

Tôi hỏi thăm tình hình của bà. Bà kể rằng chồng bà mất sớm. Bà chỉ có một đứa con trai nhưng nó xấu số nên cũng bỏ bà đi, để bà côi cút sống một mình. Hằng ngày, bà phải đi nhặt rác để đổi tiền kiếm sống. Nghe bà kể, tôi thương bà quá. Bà cũng như bà ngoại tôi, đáng lẽ phải được nghỉ ngơi, an hưởng tuổi già. Vậy mà bà lại có hoàn cảnh thật tội nghiệp. Tôi thương bà quá. Cũng qua lời kể của bà, tôi biết bà ở gần nhà ngoại tôi. Tôi ngỏ ý giúp đỡ dìu bà về nhà. Về đến nhà bà, nhìn căn nhà cấp 4 cũ kĩ, đồ đạc chẳng có gì nhiều, lòng tôi dậy lên cảm xúc thương bà khó tả.

Sau lần gặp cụ, về nhà tôi cứ trăn trở mãi. Tôi muốn giúp đỡ cụ mà tôi còn nhỏ, tôi chẳng biết giúp ra sao. Mẹ thấy tôi vậy liền hỏi. Tôi kể cho mẹ nghe rồi nói:

  • Mẹ ơi, mẹ cho con lấy tiền tiết kiệm trong heo đất mua áo ấm tặng bà cụ được không ạ?

Mẹ nhìn tôi âu yếm, cười bảo: Con của mẹ đã lớn rồi. Mẹ rất vui khi con biết giúp đỡ, yêu thương mọi người.

Hôm sau, mẹ tôi đã cùng tôi lấy tiền tiết kiệm heo đất của tôi đi mua áo cho cụ. Mẹ còn mang thêm ít bánh kẹo, đường sữa rồi chở tôi sang nhà tặng cụ. Bà thấy tôi và mẹ, xúc động vô cùng. Tôi nắm lấy bàn tay gầy gầy xương xương của bà, lòng thấy ấm áp vô cùng.

Câu chuyện ấy đã giúp tôi hiểu thêm về ý nghĩa cuộc sống. Khi chúng ta trao đi yêu thương, sẽ nhận về niềm tin, sự cảm kích và niềm vui chân thành. Lòng tôi cảm thấy rất vui vì mình đã làm được viết tốt. Tôi mong sao mọi người đều biết thương yêu lẫn nhau, biết sẻ chia nhân ái để cuộc sống tốt đẹp hơn.