Đề bài: Hãy đóng vai ông Hai kể lại chuyện Làng của Kim Lân Lưu ý: Có thể tham khảo mạng nhưng hạn chế, nếu không thì mình sẽ không đánh giá
2 câu trả lời
Tôi là một người nông dân làng chợ Dầu. Mọi người thường gọi tôi là ông Hai Thu. Kháng chiến bùng nổ tôi muốn ở lại làng cùng anh em bộ đội và dân quân kháng chiến. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên tôi phải cùng gia đình đi tản cư. Ở nơi tản cư tôi rất nhớ làng và thường có hay khoe về làng mình.
Đang trong tâm trạng náo nức thì tôi nghe được tin làng chợ Dầu của tôi theo Tây làm Việt gian. Lúc đó cổ họng tôi nghẹn ắng lại, da mặt tê rân rân. Tôi lặng đi tưởng như không thở được. Một lúc lâu tôi mới dặn è è, nuốt một cái gì vướng ở cổ, tôi hỏi lại về cái tin ấy thì người ta đã khẳng định một cách chắc chắn. Tôi vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác rồi đi thẳng về nhà. Về đến nhà, tôi nằm vật ra giường nhìn lũ con tôi thấy tủi thân, nước mắt tôi cứ tràn ra. Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đấy ư? Tôi ngờ ngợ chả nhẽ bọn ở làng lại đốn đến thế ư rồi tôi tự kiểm điểm trong óc thấy họ đều là những người có tinh thần yêu nước, yêu kháng chiến chẳng nhẽ lại đi làm cái điều nhục nhã ấy nhưng không có lửa làm sao có khói. Tôi cảm thấy tủi nhục, chiều hôm ấy vợ tôi về cũng có vẻ khác.
Trong tôi giờ đây đang diễn ra một cuộc chiến tranh nội tâm gay gắt khi mụ chủ nhà có ý đuổi gia đình tôi đi. Cuối cùng tôi đến quyết định: làng thì yêu thật nhưng làng theo Tây rồi thì phải thù. Trong tâm trạng đau đớn tủi hờn, tôi tâm sự với thằng con út. Sau khi tâm sự xong, nỗi khổ của tôi vơi đi phần nào. Rồi một hôm khoảng 3 giờ chiều, có người đàn ông đến nhà tôi chơi. Ông ấy rủ tôi đi theo ông ấy đến sẩm tối tôi mới về. Lúc ấy tôi rất vui. Đến bực cửa tôi đã bô bô khoe rằng Tây nó đốt nhà tôi rồi, ông chủ tịch làng tôi vừa mới lên cải chính, ông ấy cho biết cái tin làng tôi theo Tây làm Việt gian là sai sự mục đích. Cứ thế tôi lật đật đi khoe khắp nơi, tối hôm ấy tôi sang gian bác Thứ nói chuyện về làng của tôi.
@_tranluonghaan6789
Trong thời kỳ chiến tranh diễn ra khốc liệt, tôi cũng như nhiều người dân khác đều phải di tản khỏi quê hương. Yêu làng yêu quê hương đất nước là thế nhưng có một lần tình yêu làng của tôi rơi vào thử thách.
Tên tôi là Nguyễn Hai Thu người ta thường gọi tôi với cái tên thân mật là ông Hai. Tôi sinh ra và lớn lên tại làng chợ Dầu. Trong một lần thực dân Pháp xâm lược đốt phá và cướp bóc của cải của nhân dân. Chúng tôi buộc phải di tản sang nơi khác theo lệnh cụ Hồ.
Ở nơi khác nhưng tôi không lúc nào là không nhớ về làng. Tưởng tượng ra công việc kháng chiến ở trong làng. Từ người già đến trẻ nhỏ tất cả đều hăng hái tham gia chiến đấu. Chỉ nghĩ đến thôi là trong lòng tôi cảm thấy hứng khởi, mọi buồn phiền như tan biến hết. Tôi đi khoe với mọi người về ngôi làng của mình với một thái độ tự hào.
Tôi luôn nghe ngóng nhiều thông tin về những chiến tích của người dân trong làng. Khi có một nhóm người từ dưới xuôi đi lên tôi vội vàng nghe ngóng tin tức từ họ. Họ nói rằng làng chợ Dầu đã theo Tây bỏ cách mang. Tin dữ đó như sét đánh ngang tai khiến người tôi cứng lại không thở nổi. Phải mất một lúc tôi mới tỉnh táo trở lại và đi về nhà. Về đến nhà cả người tôi mềm nhũn và cạn kiệt sức lực, tôi nằm vật ra giường. Mắt nhìn về phía lũ trẻ đang chơi ở ngoài sân. Tôi cảm thấy xấu hổ, thất vọng và rơi nước mắt.
Mấy ngày sau đó tôi không đi đâu cả chỉ quanh quẩn trong nhà. Cứ nhìn thấy đám đông tụ tập lại tôi lại cảm thấy hoang mang và sợ sệt. Tôi nghĩ rằng người ta đang nói về chuyện làng chợ Dầu của tôi đi theo Tây. Cả con mụ chủ nhà cũng chế giễu, nói bóng nói gió và dọa nạt đòi đuổi cả nhà tôi đi. Bởi mang cái mác là việt gian đi theo Tây phản bội cách mạng phản bội Tổ quốc.
Trong lòng tôi cũng đấu tranh dữ dội lắm nhưng sau đó tôi cũng đưa ra một quyết định khó khăn. Làng thì yêu thật thế nhưng làng theo Tây rồi thì phải thù. Một ngày nọ ông chủ tịch làng tôi đã lên tiếng cải chính. Ông nói rằng tin làng tôi theo Tây là sai sự thật. Lúc đấy tôi vui lắm chạy đi sang nhà bác Thứ mà khoe rằng làng tôi không hề theo Tây. Thậm chí tôi còn khoe nhà bị bọn địch đốt sạch. Tôi vui sướng và hạnh phúc vì ngôi làng thân yêu của mình vẫn theo cách mạng vẫn kháng chiến. Nhà cửa mất đi có thể xây dựng được lại. Còn danh dự đã mất đi thể vớt nhơ đó qua bao nhiêu năm vẫn không thể mờ đi.