Cố gắng là gì? Làm sao để có thể cố gắng mà không cố quá??

1 câu trả lời

Chúng ta thường được dạy và được khuyến khích là hãy cố gắng để làm việc, để theo đuổi ước mơ.

Cố gắng là ép bản thân phải làm những gì ngoài sức lực. Bạn là A, và bạn luôn cố gắng, nỗ lực để trở thành B (tất nhiên B ở đây sẽ có những phẩm chất, vật chất,.. mà theo bạn là một sự tiến triển so với A). Mong muốn trở nên tốt hơn hay được đầy đủ hơn chưa bao giờ là xấu. Mình chỉ đang muốn nói về chặng đường từ A đến B. Nếu bạn cảm thấy phải cố gắng, thì liệu có tốt?

Cũng như nhiều người, mình đã có rất nhiều mong ước đạt được một thành tựu gì đó. Như hồi làm công ty cũ, mình đã rất chăm chỉ làm việc để kiếm thật nhiều tiền, được thật nhiều sự ngưỡng mộ, tin tưởng. Mình đã có thời gian luôn đi sớm nhất và về muộn nhất, đến công ty cả thứ 7 (ngày nghỉ) và chủ nhật thì ở nhà tiếp tục làm việc hết sức cần mẫn. Mình cũng đã đạt được những điều mình kỳ vọng ở một mức độ nào đó. Ban đầu, mọi thứ khá là ổn, nhưng về lâu dài, mình ngày càng đuối sức. Mình không hạnh phúc. Mình cảm thấy phải cố gắng. Mình bắt đầu nghĩ rằng, nếu thật sự mình yêu thích công việc, thì mình có cảm thấy phải gượng ép như vậy không? Tất nhiên là không. Dường như, môi trường này không còn phù hợp với mình nữa.

Vì khi phải gượng ép để làm một việc quá sức lực với bản thân, phải làm trong một trạng thái không thoải mái, tự tạo ra một áp lực nặng nề, thì điều cuối cùng mà mình nhận được chỉ là cảm giác chơi vơi, là sự ràng buộc, là ghét bỏ chính mình.

Và cũng từ đó, mình bắt đầu quan sát bản thân để nhận ra, ngay khi mình phải cố gắng trong bất cứ điều gì, kể cả trong tình yêu, thì tình yêu đó không còn phù hợp. Mình tin rằng, khi chúng ta được làm những việc đúng sở trường, yêu một người phù hợp với bản thân, thì chúng ta chẳng cần nỗ lực tí ti, mọi thứ cứ thế chảy trôi như sông như suối, như một phần tự nhiên của vũ trụ.

Còn bạn, theo bạn, chúng ta có cần thiết phải cố gắng hay không?

Câu hỏi trong lớp Xem thêm

Trong truyện ngắn Vợ nhặt của Kim Lân có đoạn: …Bà lão cúi đầu nín lặng. Bà lão hiểu rồi. Lòng người mẹ nghèo khổ ấy còn hiểu ra biết bao nhiêu cơ sự, vừa ai oán vừa xót thương cho số kiếp đứa con mình. Chao ôi, người ta dựng vợ gả chồng cho con là lúc trong nhà ăn nên làm nổi, những mong sinh con đẻ cái mở mặt sau này. Còn mình thì… Trong kẽ mắt kèm nhèm của bà rỉ xuống hai dòng nước mắt… Biết rằng chúng nó có nuôi nổi nhau sống qua được cơn đói khát này không. Bà lão khẽ thở dài ngửng lên, đăm đăm nhìn người đàn bà. Thị cúi mặt xuống, tay vân vê tà áo đã rách bợt. Bà lão nhìn thị và bà nghĩ: Người ta có gặp bước khó khăn, đói khổ này, người ta mới lấy đến con mình. Mà con mình mới có vợ được… Thôi thì bổn phận bà là mẹ, bà đã chẳng lo lắng được cho con… May ra mà qua khỏi được cái tao đoạn này thì thằng con bà cũng có vợ, nó yên bề nó, chẳng may ra ông giời bắt chết cũng phải chịu chứ biết thế nào mà lo cho hết được ? Bà lão khẽ dặng hắng một tiếng, nhẹ nhàng nói với “nàng dâu mới” : - Ừ, thôi thì các con đã phải duyên phải kiếp với nhau, u cũng mừng lòng… Tràng thở đánh phào một cái (…) Bà cụ Tứ vẫn từ tốn tiếp lời: - Nhà ta thì nghèo con ạ. Vợ chồng chúng mày liệu mà bảo nhau làm ăn. Rồi ra may mà ông giời cho khá… Biết thế nào hở con, ai giàu ba họ, ai khó ba đời ? Có ra thì rồi con cái chúng mày về sau”. Bà lão đăm đăm nhìn ra ngoài. Bóng tối trùm lấy hai con mắt. Ngoài xa dòng sông sáng trắng uốn khúc trong cánh đồng tối. Mùi đốt đống rấm ở những nhà có người chết theo gió thoảng vào khét lẹt. Bà lão thở nhẹ ra một hơi dài. Bà lão nghĩ đến ông lão, nghĩ đến đưa con gái út. Bà lão nghĩ đến cuộc đời cực khổ dài dằng dặc của mình. Vợ chồng chúng nó lấy nhau, cuộc đời chúng nó liệu có hơn bố mẹ trước kia không?... (Trích Vợ nhặt, Kim Lân, Ngữ văn 12, Tập hai, NXB Giáo dục, 2013,tr 28-29) Phân tích diễn biến tâm trạng của nhân vật bà cụ Tứ trong đoạn trích trên. Từ đó, rút ra nhận xét tấm lòng của nhà văn Kim Lân dành cho người nông dân.

4 lượt xem
1 đáp án
22 giờ trước