Cố gắng là gì? Làm sao để có thể cố gắng mà không cố quá??

1 câu trả lời

Chúng ta thường được dạy và được khuyến khích là hãy cố gắng để làm việc, để theo đuổi ước mơ.

Cố gắng là ép bản thân phải làm những gì ngoài sức lực. Bạn là A, và bạn luôn cố gắng, nỗ lực để trở thành B (tất nhiên B ở đây sẽ có những phẩm chất, vật chất,.. mà theo bạn là một sự tiến triển so với A). Mong muốn trở nên tốt hơn hay được đầy đủ hơn chưa bao giờ là xấu. Mình chỉ đang muốn nói về chặng đường từ A đến B. Nếu bạn cảm thấy phải cố gắng, thì liệu có tốt?

Cũng như nhiều người, mình đã có rất nhiều mong ước đạt được một thành tựu gì đó. Như hồi làm công ty cũ, mình đã rất chăm chỉ làm việc để kiếm thật nhiều tiền, được thật nhiều sự ngưỡng mộ, tin tưởng. Mình đã có thời gian luôn đi sớm nhất và về muộn nhất, đến công ty cả thứ 7 (ngày nghỉ) và chủ nhật thì ở nhà tiếp tục làm việc hết sức cần mẫn. Mình cũng đã đạt được những điều mình kỳ vọng ở một mức độ nào đó. Ban đầu, mọi thứ khá là ổn, nhưng về lâu dài, mình ngày càng đuối sức. Mình không hạnh phúc. Mình cảm thấy phải cố gắng. Mình bắt đầu nghĩ rằng, nếu thật sự mình yêu thích công việc, thì mình có cảm thấy phải gượng ép như vậy không? Tất nhiên là không. Dường như, môi trường này không còn phù hợp với mình nữa.

Vì khi phải gượng ép để làm một việc quá sức lực với bản thân, phải làm trong một trạng thái không thoải mái, tự tạo ra một áp lực nặng nề, thì điều cuối cùng mà mình nhận được chỉ là cảm giác chơi vơi, là sự ràng buộc, là ghét bỏ chính mình.

Và cũng từ đó, mình bắt đầu quan sát bản thân để nhận ra, ngay khi mình phải cố gắng trong bất cứ điều gì, kể cả trong tình yêu, thì tình yêu đó không còn phù hợp. Mình tin rằng, khi chúng ta được làm những việc đúng sở trường, yêu một người phù hợp với bản thân, thì chúng ta chẳng cần nỗ lực tí ti, mọi thứ cứ thế chảy trôi như sông như suối, như một phần tự nhiên của vũ trụ.

Còn bạn, theo bạn, chúng ta có cần thiết phải cố gắng hay không?

Câu hỏi trong lớp Xem thêm

Lúc ấy đã khuya. Trong nhà ngủ yên, thì Mị trở dậy thổi lửa. Ngọn lửa bập bùng sáng lên. Mị lé mắt trông sang thấy hai mắt A Phủ cũng vừa mở, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hôm má đã xám đen lại. Thấy tình cảnh như thế, Mị chợt nhớ lại đêm nằm trước, A Sử trói Mị. Mị cũng phải trói đứng thế kia. Nước mặt chảy xuống miệng, xuống cổ, không biết lau đi được. Trời ơi nó bắt trói đứng người ta đến chết, nó bắt mình chết cũng thôi, nó đã bắt trói đến chết người đàn bà ngày trước cũng ở cái nhà này. Chúng nó thật độc ác. Cơ chừng này chỉ đệm mai là người kia chết, chết đau, chết đói, chết rét, phải chết. Ta là thân đàn bà, nó đã bắt ta về trình ma nhà nó rồi thì chỉ còn biệt đợi ngày rũ xương ở đây thôi... Người kia việc gì mà phải chết thế. A Phủ ... Mị phảng phất nghĩ như vậy. Trong nhà tối bung. Mị rón rén bước lại, A Phủ vẫn nhắm mắt. Nhưng Mị tưởng như A Phủđương biết có người bước lại... Mị rút con dao nhỏ cắt lúa, cặt nủ dầy mây. A Phủ thờ phè từng hơi, không biết mê hay tỉnh. Lần lần, đen lúc gỡ được hết dây trời ở người A Phủ thì Mị cũng hốt hoảng. Mị chỉ thì thào được một tiếng "Đi ngay." rồi Mị nghẹn lại. A Phủ khuỵu xuống, không bước nổi. Nhưng trước cái chết có thể đến nơi ngay, A Phủ lại quật sức vùng lên, chạy. Mị đứng lặng trong bóng tối. Rồi Mị cũng vụt chạy ra. Trời tối lắm. Nhưng Mị vẫn băng đi. Mị đuổi kịp A Phủ, đã lăn, chạy, chạy xuống tới lưng dốc..... (Trích Vợ chồng A Phủ- Tô Hoài, Ngữ văn 12, NXBGD Việt Nam, 2010) Cảm nhận của anh/ chị về hình tượng nhân vật Mị trong đoạn trích trên để thấy biến đổi tâm trạng của nhân vật. Từ đó, hãy chỉ ra giá trị nhân đạo của tác phẩm.

3 lượt xem
1 đáp án
17 giờ trước