viết người mà em yêu quá nhất

2 câu trả lời

                                                              bài làm

MB) 

 Trông nhà tôi có 4 người đó là mẹ ,bố ,em ,và tôi .Nhưng người em yêu quý nhất là mẹ 

TB)

 

Mẹ em năm nay đã ba mươi tuổi nhưng ai cũng nói trông mẹ trẻ như ngoài hai mươi. Dáng người mẹ dong dỏng cao, làn da mẹ trắng nõn như da em bé. Mẹ có khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi mẹ cười đôi mắt ấy lại lấp lánh lạ thường. Ai cũng bảo em có đôi mắt rất giống mẹ khiến em rất tự hào. Mũi mẹ cao, thẳng, là mũi dọc dừa. Đôi môi mẹ không dùng son bao giờ nhưng luôn có màu hồng tự nhiên rất tươi.

Mỗi khi mẹ cười, hàm răng trắng muốt lộ ra trông rất đẹp. Mẹ thích để tóc ngắn ngang vai nhuộm màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung. Thường thì mẹ nội trợ ở nhà, mẹ mặc một bộ đồ ở nhà rất đơn giản, đến khi đi tiệc mẹ hay thích mặc những chiếc váy liền có màu trắng hoặc xanh. Mẹ bảo mẹ rất thích hai màu này nên quần áo của mẹ đa phần đều là màu như vậy. Mẹ em nấu ăn rất ngon, bố luôn nói là bố thích về nhà ăn hơn là ăn với khách ở bên ngoài vì đồ mà mẹ nấu còn ngon hơn ở nhà hàng.

Bữa sáng mẹ cũng dậy sớm để chuẩn bị cho cả nhà để cả nhà có một bữa dinh dưỡng nạp năng lượng cho ngày mới. Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, mẹ còn dạy em biết cách nấu ăn nhưng có lẽ còn phải học nhiều em mới nấu được ngon như mẹ. Ở lớp em có cô giáo dạy bảo học hành, ở nhà, ẹm chính là cô giáo của em. Mẹ có một giọng nói dịu dàng truyền cảm, mỗi khi mẹ dạy em đọc bài em đều cảm thấy rất thích thú vì mỗi bài đọc qua giọng đọc của mẹ đều trở nên hay về dễ hiểu lạ thường làm cho em bị cuốn vào bài giảng ngay lập tức.

Đôi tay mẹ mũm mĩm, trắng ngần với những ngón tay búp măng. Đôi bàn tay ấy đã ân cần chải tóc cho em mỗi ngày, cầm tay em dạy em tập viết, đôi bàn tay chăm em ốm, nấu cơm cho em ăn,…Em yêu lắm đôi bàn tay mẹ. Mẹ vì em đã hi sinh rất nhiều, thanh xuân của mẹ đã dồn hết cho em, tình yêu mẹ đã đặt hết lên em, biết điều đó, em biết rằng mình không thể làm mẹ thất vọng.

KB)

em rất yêu quý mẹ em

"Ôm con mẹ đếm sao trời.

Đếm hoài không hết một đời long đong.

Ôm vào thân mẹ vết thâm.

Con sao hiểu hết tháng năm nhọc nhằn. "

Mỗi khi được ai đọc cho câu thơ trên, tôi chợt nhớ về người mà đã không quản ngại những khó nhọc của cuộc sống, tôi chợt nhớ về một người đàn bà mà không quan tâm đến lời ra tiếng vào, tôi chợt nhớ về một người mang nặng đẻ đau, trìu mến nhìn cách mà tôi lọt lòng. Mẹ tôi!

Đối với bất kì ai, có lẽ họ sẽ luôn cho rằng mẹ mình đẹp nhất, nhưng đối với tôi, mẹ tôi không phải đẹp, có lẽ vì những năm tháng gành góng, vì những thăng trầm cuộc đời mà khiến cho bà từ một người phụ nữ từng có nhan sắc lộng lẫy thì giờ đây lại đầy sự ưu phiền. Những nếp nhăn vốn không nên xuất hiện ở tuổi này lại cứ thế mà xuất hiện trên mặt bà, nhiều lúc, nó khiến cho bà trở nên có chút giận dữ. Nhưng bà lại có một đôi mắt đẹp, đôi mắt bà như biết nói, tôi chỉ biết mỗi khi ai tính hỏi mẹ tôi cái gì, chỉ cần nhìn vào mắt bà, họ có thể sẽ quên đi mất câu hỏi. Mẹ tôi cũng chưa bao giờ tự nhận rằng bản thân tốt bụng, đối với bà, ích kỉ một chút không chết ai, đối với bà, ích kỉ một chút miễn sao tôi có tiền ăn học, miễn sao tôi có thể được dạy dỗ nên người. Mẹ tôi, bà tựa như đóa hoa sen phấp phới trong bùn lầy, nhưng vẫn ngạt ngào hương thơm, vẫn thanh cao tựa như một đóa hoa đào. 

Tôi thương mẹ lắm, bà tần tảo sớm hôm nuôi tôi khôn lớn, bà lúc nào cũng gánh nặng nhọc nhằn, lúc nào cũng khó nhọc. Bà ấy yêu tôi lắm, yêu nhiều lắm. Nhờ bà mà tôi có thể lớn khôn, nhờ bà mà tôi có thể nên người. Bà ấy lúc nào cũng quan trọng với tôi.