Viết đoạn văn( khoảng 200 chữ) theo lập luận phối hợp diễn dịch-quy nạp về vai trò của ngoại ngữ.
2 câu trả lời
Ngày nay trong xu thế hội nhập thế giới và toàn cầu hóa, việc trang bị thêm cho mình vốn ngoại ngữ là việc làm tiên quyết để không bị bỏ lại phía sau mà mỗi người có thể làm được. Ngoại ngữ là thứ tiếng nước ngoài khác tiếng mẹ đẻ, và sự lựa chọn ngoại ngữ thì phụ thuộc vào nhu cầu và công việc của mỗi người. Vai trò thứ nhất của việc học ngoại ngữ đó chính là nó là cầu nối. Việc tiên quyết để hội nhập được với 1 quốc gia là việc hiểu và nói được ngôn ngữ ở quốc gia đó. Chỉ khi vượt qua được chướng ngại ngoại ngữ thì những con người khác dân tộc có thể nói chuyện và làm việc với nhau. Đó chính là cầu nối giúp bạn vươn ra thế giới, là thứ vũ khí sắc bén để bạn phát triển bản thân và tồn tại ở khắp nơi trên thế giới. Thứ hai, ngoại ngữ mang đến những cơ hội và tương lai rộng mở. Việc được thử sức mình ở khắp nơi trên thế giới sẽ giúp cho bạn tiếp cận được những thứ thực sự tiên tiến và tiến bộ. giờ đây, ngoại ngữ mở ra cho bạn cơ hội làm việc ở những đất nước khác nhau, tiền đồ rộng mở cũng là nhờ ngoại ngữ. Thứ ba, ngoại ngữ cũng là sự kết nối mở rộng mối quan hệ. Khi biết thêm 1 loại ngoại ngữ tức là chúng ta đã có thể kết bạn thêm với những con người đáng mến ở những nước khác. Tóm lại, việc học ngoại ngữ là tiên quyết để có thể hội nhập và phát triển bản thân.
@Bocanhcam
GỬI Ạ
Một chiếc lá rụng có linh hồn riêng, một tâm tình riêng, một cảm giác riêng. Có chiếc tựa như mũi tên nhọn, từ cành cây rơi cắm phập xuống đất như cho xong chuyện, cho xong một đời lạnh lùng thản nhiên, không thương tiếc, không do dự vẩn vơ. Có chiếc lá như con chim bị lảo đảo mấy vòng trên không rồi cố gượng ngoi đầu lên, hay giữ thăng bằng cho tận tới cái giây nằm phơi trên mặt đất. Có chiếc lá nhẹ nhàng khoan khoái đùa bỡn, hay múa may với làn gió thoảng như thầm bảo rằng vẻ đẹp của vạn vật chỉ ở hiện tại: cả thời quá khứ dài dằng dặc của chiếc lá trên cành cây không bằng một vài giây bay lượn, nếu sự bay lượn ấy có vẻ đẹp nên thơ. Có chiếc lá như sợ hãi, ngần ngại rụt rè, rồi như gần tới mặt đất, còn cất mình muốn bay trở lại cành. Có chiếc lá đầy âu yếm rơi bám vào một bông hoa thơm, hay đến mơn trớn một ngọn cỏ xanh mềm mại.