Tại sao nhà thơ Tố Hữu lại sắp xếp vị trí các mùa đông xuân hạ thu trong bài thơ Việt Bắc có điểm gì nổi bật

1 câu trả lời

- Trong bộ tranh tứ bình của Việt Bắc, nhà thơ Tố Hữu đã sắp xếp các mùa đi từ mùa đông sang mùa thu. Đây là một sự sắp xếp đầy ngụ ý nghệ thuật.

- Thiên nhiên đất trời bắt đầu từ mùa xuân và kết thúc bằng mùa thu, nhưng tác giả không chọn cách sắp xếp như thế bởi những lí do sau:

+ Mùa đông là mùa của giá lạnh, khi nghĩ tới mùa đông người ta thường nghĩ tới không khí se sắt và một chút đượm buồn khi đêm dài hơn ngày. Bởi vậy Tố Hữu đã chọn mùa đông khởi đầu giống như nước ta bắt đầu với những ngày tháng chiến tranh lửa đạn gian nan.

+ Nhân dân ta đã cùng nhau đi qua mùa xuân ấm áp, mùa hè rực rỡ và sang đến mùa thu hòa bình. Mùa thu được ưu ái đặt sau cùng như cái đích đến hạnh phúc. Bởi soi chiếu vào lịch sử nước ta, mùa thu là mùa của những sự kiện chiến thắng vẻ vang. Đó là mùa của Cách mạng tháng Tám thành công (19/8/1945) đã mở ra một kỉ nguyên mới, đã làm cho những con người bế tắc tìm thấy lối ra cho quê hương mình; đó còn là ngày Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại đaị đã đọc bản Tuyên ngôn khai sinh ra nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Có thể nói, mùa thu là mùa chiến thắng của đất nước ta.

=> Đi từ mùa đông sang mùa thu là chúng ta đã đi từ những nỗi đau, những mất mát đi tới những chiến thắng vẻ vang, hào hùng, khẳng định tầm vóc của đất nước bé nhỏ mà không chịu khuất phục trước đế quốc xâm lăng.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm

Lúc ấy đã khuya. Trong nhà ngủ yên, thì Mị trở dậy thổi lửa. Ngọn lửa bập bùng sáng lên. Mị lé mắt trông sang thấy hai mắt A Phủ cũng vừa mở, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hôm má đã xám đen lại. Thấy tình cảnh như thế, Mị chợt nhớ lại đêm nằm trước, A Sử trói Mị. Mị cũng phải trói đứng thế kia. Nước mặt chảy xuống miệng, xuống cổ, không biết lau đi được. Trời ơi nó bắt trói đứng người ta đến chết, nó bắt mình chết cũng thôi, nó đã bắt trói đến chết người đàn bà ngày trước cũng ở cái nhà này. Chúng nó thật độc ác. Cơ chừng này chỉ đệm mai là người kia chết, chết đau, chết đói, chết rét, phải chết. Ta là thân đàn bà, nó đã bắt ta về trình ma nhà nó rồi thì chỉ còn biệt đợi ngày rũ xương ở đây thôi... Người kia việc gì mà phải chết thế. A Phủ ... Mị phảng phất nghĩ như vậy. Trong nhà tối bung. Mị rón rén bước lại, A Phủ vẫn nhắm mắt. Nhưng Mị tưởng như A Phủđương biết có người bước lại... Mị rút con dao nhỏ cắt lúa, cặt nủ dầy mây. A Phủ thờ phè từng hơi, không biết mê hay tỉnh. Lần lần, đen lúc gỡ được hết dây trời ở người A Phủ thì Mị cũng hốt hoảng. Mị chỉ thì thào được một tiếng "Đi ngay." rồi Mị nghẹn lại. A Phủ khuỵu xuống, không bước nổi. Nhưng trước cái chết có thể đến nơi ngay, A Phủ lại quật sức vùng lên, chạy. Mị đứng lặng trong bóng tối. Rồi Mị cũng vụt chạy ra. Trời tối lắm. Nhưng Mị vẫn băng đi. Mị đuổi kịp A Phủ, đã lăn, chạy, chạy xuống tới lưng dốc..... (Trích Vợ chồng A Phủ- Tô Hoài, Ngữ văn 12, NXBGD Việt Nam, 2010) Cảm nhận của anh/ chị về hình tượng nhân vật Mị trong đoạn trích trên để thấy biến đổi tâm trạng của nhân vật. Từ đó, hãy chỉ ra giá trị nhân đạo của tác phẩm.

3 lượt xem
1 đáp án
18 giờ trước