Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương nếu aii không nhớ Sẽ ko lớn nổi thành người Trong 4 câu thơ trên, em có suy nghĩ và hành động gì?? Giúp mình vs ạ!!??. Mai mình thii rồi?
2 câu trả lời
Quê hương và Mẹ là những gì thiêng liêng, đáng quý nhất, chỉ có một chomỗi người. Quê hương cũng là Mẹ, Mẹ cũng là quê hương, là những gì gắn bó thân thiết trong tim tôivà bạn; là sự chở che bao la; là tình thương vô bờ bến; là bến đỗ bình yên cho mỗi người chúng ta saunhững giông bão cuộc đời. Như nhà thơ Đoàn Ngọc Thu đã từng viết: Mẹ ơi! Mẹ ơi! Dù năm thángtrôi/ Mẹ như vầng trăng rạng rỡ sáng soi/ Tỏa mát đời con những khi va vấp ưu phiền/ Những khihạnh phúc êm đềm/ Con chỉ tìm về với mẹ thôi… Và có lẽ, thiếu hơi ấm của quê hương, thiếu sợi vôhình mà mạnh mẽ ấy,có lẽ chúng ta “sẽ không lớn nổi thành người”.Khi ta còn thơ bé, hình ảnh quêhươngđãluônhiệnhữutrong tâm trí qua lời kể của bà, của mẹ. Đểrồi, mỗi người khi trưởng thành, rời xa quê, mang theo trong lòng ký ức ngọt ngào đã phải bật khóc.Quê hương như máu thịt mà từ khi lọt lòng ta đã trao cho nửa linh hồn để rồi đi đâu cũng mãi nhớ,mãi thương…Chúng ta phải luôn hướng về quê hương luôn hướng về những thứ tốt đẹp nhất, như nhà thơ đã nói:Quê hương nếu aii không nhớ Sẽ ko lớn nổi thành người
Một sự so sánh tuyệt vời! Quê hương và Mẹ là những gì thiêng liêng, đáng quý nhất, chỉ có một cho
mỗi người. Quê hương cũng là Mẹ, Mẹ cũng là quê hương, là những gì gắn bó thân thiết trong tim tôi
và bạn; là sự chở che bao la; là tình thương vô bờ bến; là bến đỗ bình yên cho mỗi người chúng ta sau
những giông bão cuộc đời. Như nhà thơ Đoàn Ngọc Thu đã từng viết: Mẹ ơi! Mẹ ơi! Dù năm tháng
trôi/ Mẹ như vầng trăng rạng rỡ sáng soi/ Tỏa mát đời con những khi va vấp ưu phiền/ Những khi
hạnh phúc êm đềm/ Con chỉ tìm về với mẹ thôi… Và có lẽ, thiếu hơi ấm của quê hương, thiếu sợi vô
hình mà mạnh mẽ ấy, có lẽ chúng ta “sẽ không lớn nổi thành người”.
Khi ta còn thơ bé, hình ảnh quê hương đã luôn hiện hữu trong tâm trí qua lời kể của bà, của mẹ. Để
rồi, mỗi người khi trưởng thành, rời xa quê, mang theo trong lòng ký ức ngọt ngào đã phải bật khóc.
Quê hương như máu thịt mà từ khi lọt lòng ta đã trao cho nửa linh hồn để rồi đi đâu cũng mãi nhớ,
mãi thương…
Chúng ta phải luôn hướng về quê hương luôn hướng về những thứ tốt đẹp nhất, như nhà thơ đã nói:
Quê hương nếu aii không nhớ Sẽ ko lớn nổi thành người