Người Mù và người Què cùng sống chung trong một căn nhà. Tuy cùng bị tàn tật, đã không thương yêu gì nhau mà họ lại còn hay ganh ghét, chỉ trích lẫn nhau. Mỗi khi cãi vã, người Mù mắng người Què không có chân nên chẳng đi đâu được. Người Què cãi lại, cho rằng người Mù không có mắt thì coi như đời bỏ đi. Người nào cũng cho mình mới thật là người có ích. Một hôm có đám cháy trong xóm, và bà con láng giềng đã gồng gánh, bồng bế nhau chạy tán loạn khỏi đám cháy. Lửa lan dần đến bên nhà của hai người, nhưng hai người không biết làm cách nào thoát được ngọn lửa. Một người hàng xóm chạy ngang qua, thấy vậy, mắng rằng: - Còn chờ đợi gì nữa, ở đó chịu chết à? Sao anh Mù không cõng anh Què, và anh Què sáng mắt thì chỉ đường dẫn lối cho anh Mù đi, có hơn không? Người Mù và người Què nghe thấy có vẻ hợp lý, làm theo. Thế là trong giây lát, hai người đã cùng tự dìu dắt nhau thoát khỏi đám cháy một cách an toàn. Từ đó hai người trở nên bạn thân. Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt của văn bản trên? Xét về cấu tạo, câu văn “Còn chờ đợi gì nữa, ở đó chịu chết à ?” thuộc kiểu câu nào? Câu 2. Theo em, tại sao cuối cùng người Mù và người Què lại “trở nên bạn thân ” dù trước đó họ “hay ganh ghét, chỉ trích lẫn nhau ” ? Câu 3. Qua văn bản trên, em rút ra bài học gì cho bản thân? giúp e với ạ e cảm ơn
1 câu trả lời
Câu 1: Phương thức biểu đạt của đoạn văn là tự sự
- "Còn chờ đợi gì nữa, ở đó chịu chết à ?" thuộc kiểu câu hỏi
Câu 2:
Theo em, tại vì khi đã cũng trải nhau qua một lần vào sinh ra tử. Hai anh mới nhận ra khuyết điểm của hai người đã bù trừ hỗ trợ lẫn nhau. Và trong lúc đưung trước cai chết hai người họ đã đùm bọc giúp đỡ nhau. Lúc trước còn "hay ganh ghét, chỉ trích lẫn nhau" là do họ chưa nhận ra giá trị thực sự của tình bạn ở đối phương
Câu 3: Qua văn bản trên em rút ra bài học, chỉ những lúc khó khăn nhất thì ta mới biết được ai mới thật là bạn của ta
Câu hỏi trong lớp
Xem thêm