nêu giá trị nghệ thuật của đoạn thơ sau Quê hương tôi có con sông xanh biết nước gương trong soi tóc những hàng tre Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng
2 câu trả lời
Nghệ thuật:
+ Nhân hóa "soi", "tóc", biến không gian nghệ thuật hai bên bờ sông thành nhân vật của mình, nhà thơ muốn gợi lên cái "hồn", cái tình của con sông quê. Hàng tre trở thành dân quê, với những sinh hoạt giống con người, hay chính con người yêu quê hương quá, mà nhận ra cả bóng dáng của chị, của mẹ bên con sông yêu thương.
+ Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè/ Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng:
Lại thêm một phép so sánh tuyệt đẹp. Cái nắng của buổi trưa hè là nắng gắt, như tâm hồn tràn đầy nhựa sống và tình yêu thiết tha với quê hương của tác giả vậy. Nó mở ra một khung cảnh trữ tình đầy duyên dáng. Nắng không "chiếu", không "soi", mà là "tỏa", có lẽ chỉ từ tỏa mới có thể diễn tả được hết cái tấm lòng bao la muốn tỏa sáng trọn vẹn dòng sông quê. Sức nóng của mùa hè- sức sống của tác giả, điều đó đã nuôi dưỡng tâm hồn ông, vun đắp những khát vọng đẹp và biết bao nhiêu vần thơ hay về quê hương.
- Nghệ thuật: Đoạn thơ sử dụng các biện pháp tu từ
+ Nhân hóa "tóc những hàng tre"
+ So sánh: "Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè"
Các biện pháp tu từ cùng với những hình ảnh gợi hình "xanh biếc", "gương trong", "lấp loáng" đã làm cho đoạn thơ đầy giá trị biểu cảm, và tăng tác dụng trong việc biểu đạt vẻ đẹp của quê hương cùng với tình yêu con người dành cho miền quê yêu dấu của mình.