Kể về quê hương em ko copy trên mạng nha mình cảm ơn
2 câu trả lời
Quê hương em là một làng chài nhỏ ven biển miền Trung.Nơi đây có bãi cát trắng chạy dài theo biển.Quanh năm,sóng biển vỗ rì rầm,tung bọt trắng liếm vô bờ.Sáng sáng,mặt biển lung linh trong nắng sớm. Từng đoàn thuyền đi lướt cá về cập bến.Bến cá rộn lên tiếng cười nói mua bán.Xa xa là xóm vạn chài em đó.Những mái nhà khuất sau rặng dương cao vút. Bãi dương rì rào gió thổi.Đường làng quanh co cũng được tráng bê tông. Giữa làng là ngôi trường em học.Ngày ngày vang lên giọng đọc bài ê a hòa trong tiếng sống biển ngàn đời.Quê em vui nhất vào ngày hội làng và tạ lễ cá ông.Trẻ con rộn ràng trong tiếng trống hội.Người đến xem đông nghịt.Chúng em xúng xính trong quần áo mới đi theo đoàn rước lễ.Làng em tuy nghèo khó nhưng em vẫn yêu làng tha thiết.
Quê hương em mới tươi đẹp làm sao! Những con đường làng quanh co trải dài tít tắp. Hai bên đường là những lũy tre xanh rì rào trong gió. Con đường đất trải dài đến vô tận. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ở quê hương em đều có những vẻ đẹp rất riêng. Xuân về quê em như thay áo mới, màu sắc của chồi non của hoa màu bung nở rực rỡ làm lên một vùng đất trời tràn ngập sức sống. Những ngày hè, tiếng ve kêu râm ran trên vòm cây xanh lá. Cây đa nơi đầu đình là nơi đông người tập trung nhất. Nào trẻ con, người già, tiếng cười đùa rôm rả vang vọng khắp không gian làng quê, những bóng cây xanh như mở ra một khoảng trời xanh mát mới, không còn cái nóng như thiêu đốt của nắng hạ mà chỉ còn những cơn gió, những câu chuyện trò của trẻ nhỏ, người già. Chiều chiều, trên những cánh đồng lúa vàng là những đàn cò bay lả bay la. Những cơn gió hè mang theo hương đồng cỏ nội bay đi khắp con đường làng. Hương lúa mới quyện vào mùi đất đai như một dấu ấn tuyệt vời nhất mà em chẳng thể nào quên nơi quê hương mình. Thu sang, lá vàng lại làm cho bức tranh quê thêm bao phần thơ mộng, khung cảnh ấy gợi lên những rung động, những hoài niệm thân quen. Đông về, không gian yên lặng và chỉ còn tiếng rít của những cơn gió buốt lạnh. Cây cối khi ấy gầy gò và yếu ớt nhưng vùng đất ấy vẫn âm thầm cố gắng nuôi trong mình dòng chảy tràn trề nhựa sống để rồi khi xuân sang lại thêm phần rực rỡ, sáng tươi. Quê hương! Hai tiếng gọi ấy thật thân thương và gần gũi. Mảnh đất ven bờ sông Hồng được nhận biết bao phù sa, làm lên vùng quê trù phú và màu mỡ, đẹp đẽ đến như vậy. Ôi, em yêu biết mấy quê hương tươi đẹp của mình!