Hãy nhập vai mị châu kể lại câu chuyện (lưu ý: ko chép trên mạng nếu ko sẽ báo cáo)

2 câu trả lời

 Tôi là Trọng Thủy, con của Triệu Đà. Triệu Đà là một người ranh ma, độc ác. Tôi đã bị cha tôi dụ dỗ. Sau đây là bài học đáng nhớ của tôi.

 An Dương vương là vua của thành Cổ Loa. Thần Kim Quy giúp An Dương Vương xây thành Cổ Loa, nghĩ đến việc bảo vệ kẻ thù bên ngoài, thần cho An Dương Vương cái móng của mik. Cái nỏ có được làm cái lẫy làm bằng móng chân của thần sẽ là chiếc nỏ bắn trăm phát trăm trúng. Chỉ một phát có thể giết hàng triệu quân giặc.

 Lúc bấy giờ, cha tôi là Triệu Đà, chúa đất Nam Hải, mấy lần đem quân cướp đất của An Dương Vương, nhưng vì An Dương Vương có nỏ thần, quân Nam Hải bị giết hại rất nhiều nên cha tôi đành chờ cơ hội khác. Cha tôi thấy dùng binh không lợi, bèn xin giảng hòa với An Dương Vương và sai tôi sang cầu thân nhưng chủ yếu là tìm cách phá chiếc nỏ thần.

 

 Trong những ngày đi lại để giả cầu thân, tôi được gặp Mỵ Châu, một thiếu nữ mày ngài, mắt phượng, nhan sắc đẹp tuyệt trần. Tôi bắt đầu yêu Mỵ Châu, nàng ấy cũng dần xiêu lòng. Tôi và nàng ấy bắt đầu trở nên thân thiết, ko còn chỗ nào trong thành mà nàng ấy ko dẫn tôi đến xem. Cha Mỵ Châu ko ngi ngờ gì cả. Thấy tôi và nàng ấy thương yêu nhau, vua liền gả Mỵ Châu cho tôi.

 Một đêm trăng sáng, tôi và Mỵ Châu ngồi trên tảng đá trắng trong vườn, cùng nhau nhìn dãy tường cao ngất. Trong câu chuyện, tôi hỏi vợ : Nàng ơi, bên Âu Lạc có bí quyết gì mà ko ai đánh được ? Mỵ Châu nói : Có bí quyết gì đâu chàng, Âu Lạc đã có thành cao, hào sâu, lại có nỏ thần bắn một phát chết hàng triệu quân địch, như thế còn có kẻ nào đánh nổi chứ ? Tôi làm bộ ngạc nhiên, làm như mới nghe đến nỏ thần lần đầu. Tôi nói muốn xem chiếc nỏ. Nàng ko ngần ngại, chạy vào nhà lấy chiếc nỏ cho tôi xem, còn giảng cho cách bắn chiếc nỏ. Tôi chăm chú nghe. Nghe xong, tôi bảo vợ cất chiếc nỏ lại.

 Hôm sau, tôi xin cha vợ về nhà thăm cha và thuật lại cho cha tôi về chiếc nỏ thần. Cha tôi liền sai một thợ chuyên làm nỏ giả làm cho một chiếc nỏ giống như vậy. Nỏ làm xong, tôi cất nỏ vào trong chiếc túi và lên đường trở về thành Âu Lạc.

 Hôm sau, thấy tôi có vẻ bồn chồn, hết đứng lại ngồi ko yên, Mỵ Châu hỏi tôi rằng : Hình như chàng có điều gì khó nói phải không ? Tôi đáp : Ta sắp phải đi xa, Phụ Vương dặn phải về ngay để còn lên Miền Bắc, Miền Bắc xa lắm nàng ạ ! Bây giờ đôi ta sắp phải xa nhau, ko biết đến bao giờ mới gặp lại. Nhỡ nàng ko còn ở chốn này, ta biết đường đâu mà kiếm ! Mỵ Châu đáp : Thiếp có áo lông ngỗng, hễ thiếp chạy về hướng nào thì thiếp sẽ rắc lông ngỗng khắp dọc đường, chàng cứ thế theo lông ngỗng mà tìm. Nói xong, Mỵ Châu nức nở khóc.

 Lúc về đất Nam Hải, tôi đưa cái móng cho cha, cha tôi vô cùng mững rỡ, reo lên : Phen này đất Âu Lạc sẽ về tay ta. Ít lâu sau, Triệu Đà đem quân qua cướp đất Âu Lạc.

 An Dương Vương cậy có nỏ thần, ko phòng bị gì cả. Đến khi quân Nam Hải đuổi gần tới cổng thành An Dương Vương mới sai đem nỏ thần ra bắn và ko hiệu nghiệm nữa. Quân Nam Hải phá cửa thành, kéo ùa vào. An Dương Vương vội lên ngựa, để Mỵ Châu sau lưng, phi ngựa thoát ra bằng cửa sau. Ngồi sau lưng cha, Mỵ Châu bứt lông ngỗng rải khắp dọc đường 

Mai mik làm tiếp nhé. đừng bc

Tôi là Mị Châu, con gái của vua An Dương Vương. Được vua cha yêu thương hết mực nhưng tôi cũng gieo vạ lớn cho cha và đất nước vì nhẹ dạ và ngây thơ tin người. Câu chuyện của tôi là một bài học đắt giá để người đời soi vào, lấy đó làm lòi răn về sự cảnh giác.  Cho đến tận bây giò cái cảm giác đau đớn vì bị phản bội vẫn còn âm ỉ trong tôi.

Sau khi giúp cha tôi xây thành cổ Loa, thần Kim Quy cho cha tôi một cái móng của mình để làm lẫy nỏ mà giữ thành. Theo lời thần dặn, nỏ có được cái lẫy làm bằng móng chân thần sẽ là chiếc nỏ bắn trăm phát trúng cả trăm, và chỉ một phát có thể giết hàng ngàn quân địch. Cha tôi chọn trong đám gia thần được một người làm nỏ rất khéo tên là Cao Lỗ và giao cho Lỗ làm chiếc nỏ thần. Lỗ gắng sức trong nhiều ngày mới xong. Chiếc nỏ rất lớn và rất cứng, khác hẳn với những nỏ thường, phải tay lực sĩ mới giương nôi. Cha quý chiếc nỏ thần vô cùng, lúc nào cũng treo gần chỗ nằm.

Lúc bấy giờ Triệu Đà chúa đất Nam Hải, mấy lần đem quân sang cướp đất Âu Lạc, nhưng vì cha tôi có nỏ thần, quân Nam Hải bị giết hại rất nhiều nên Đà đành cố thủ đợi chờ thòi cơ. Triệu Đà thấy dùng binh không được, bèn xin giảng hòa với cha tôi, sai con trai là Trọng Thuỷ sang cầu thân, nhưng chủ ý là tìm cách phá chiếc nỏ thần. Điều này thì về sau, khi quân đà kéo sang và nỏ thần không còn hiệu nghiệm, cùng cha bỏ trông tôi mới vỡ lẽ. Trong những ngày đi lại để giả kết tình hoà hiếu, Trọng Thuỷ gặp tôi. Lúc bấy giờ tôi là một cô gái mới lớn, một thiếu nữ mày ngài, mắt phượng. Trọng Thuỷ đem lòng yêu tôi, tôi dần dần cũng xiêu lòng. Và dần trở nên thân thiết, không còn chỗ nào trong Loa thành mà tôi không dẫn chàng đến xem. Cha tôi không nghi kỵ gì cả. Thấy đôi trẻ thương yêu nhau, vua liền gả tôi cho Trọng Thuỷ. Chàng cùng chung sống trong cung điện với tôi. Một đêm trăng sao vằng vặc, trong câu chuyện tỉ tê, Trọng Thuỷ hỏi: Nàng ơi, bên Âu Lạc có bí quyết gì mà không ai đánh được? Tôi vô tư đáp:

- Có bí quyết gì đâu chàng, Âu Lạc đã có thành cao, hào sâu, lại có nỏ thần bắn một phát chết hàng nghìn quân địch, như thế còn có kẻ nào đánh nổi được?

Chàng ngỏ ý muốn xem chiếc nỏ. Tôi không ngần ngại, ngây thơ chạy ngay vào chỗ nằm của cha, lấy nỏ thần đem ra cho chồng xem, lại chỉ cho chàng biết cái lẫy vốn là chiếc móng chân thần Kim Quy và giảng cho Trọng Thủy cách bắn. Trọng Thủy chăm chú nghe, chăm chú nhìn cái lẫy, nhìn khuôn khổ cái nỏ hồi lâu, rồi đưa cho tôi cất đi.

Sau đó, Trọng Thủy xin phép cha tôi về Nam Hải, Trọng Thủy thuật lại cho Triệu Đà biết về chiếc nỏ thần. Đà sai một gia nhân chuyên làm nỏ, chế một chiếc lẫy nỏ giống hệt của An Dương Vương. Lẫy giả làm xong, Trọng Thủy giấu vào trong áo, lại trở sang Âu Lạc. Thừa lúc bố tôi không để ý, Trọng Thủy đánh tráo ăn cắp nỏ thần.

Trọng Thủy lấy cớ "nghĩa mẹ cha không thể dứt bỏ" nói dối về phương Bắc thăm cha. Tôi buồn rầu lặng thinh, Trọng Thủy nói tiếp: Bây giò đôi ta sắp phải xa nhau, không biết đến bao giở gặp lại! Nếu chẳng may xảy ra binh đao, biết đâu mà tìm?

Tôi tin lời chàng ngay, lòng đau đớn nói:

- Thiếp có cái áo lông ngỗng, hễ thiếp chạy về hướng nào thì thiếp sẽ rắc lông ngỗng ở ngã ba đường, chàng cứ chạy theo dấu lông ngỗng mà tìm.

X

Về đất Nam Hải, Trọng Thủy đưa cái móng rùa vàng cho cha. Chỉ ít ngày sau, Triệu Đà đã ra lệnh cất quân sang đánh Âu Lạc. Nghe tin bao, cha cậy có nỏ thần, không phòng bị gì cả. Đến khi quân giặc đã đến sát chân thành, cha sai đem nỏ thần ra bắn thì không thấy linh nghiệm nữa. Quân Triệu Đà phá cửa thành, ùa vào. Cha vội lên ngựa, để tôi ngồi sau lưng, phi thoát ra cửa sau.

Ngồi sau lưng cha, tôi bứt lông ngỗng ở áo rắc khắp dọc đường.

Ngựa chạy luôn mấy ngày đêm đến Dạ Sơn gần bờ biển. Hai cha con định xuống ngựa ngồi nghỉ thì quân giặc đã gần đến. Không còn lối nào chạy, cha liền hướng ra biển, khấn thần Kim Quy phù hộ cho mình. Cha vừa khấn xong thì một cơn gió lốc cát bụi bốc lên mù mịt, làm rung chuyển cả núi rừng. Thần Kim Quy xuất hiện, bảo cha rằng:

- Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó!

Cha tỉnh ngộ, tôi cũng đau đớn hiểu ra sự tình, nguyện sinh nhận cái chết để chuộc lỗi lầm khủng khiếp mà mình đã gây ra. Tuy vậy lòng tôi không khỏi ân hận. Tôi tự trách mình đã gây ra cảnh mất nước, trách Trọng Thủy lợi dụng tình yêu của tôi.

Từ câu chuyện của chính mình, tôi khuyên các bạn lúc yêu đừng nên mù quáng mà đánh mất chính mình, đừng để sai lầm của mình mà tạo ra sự mất mát và đau khổ của người khác.  Tôi cố gắng làm những việc tốt để mong bù lại tội lỗi mà mình đã gây ra.