Em hãy kể lại một câu chuyện đã được học ở lớp 3

2 câu trả lời

Cho đi không phải là chỉ cho đi về vật chất mà bạn còn có thể cho đi tình yêu thương. Sau đây là câu chuyện nói về điều đó:

Người ăn xin

    Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi. 

    Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại... Chao ôi! Cảnh nghèo đói đã gặm nát con người đau khổ kia thành xấu xí biết nhường nào!

    Ông già chìa trước mặt tôi bàn tay sưng húp, bẩn thỉu. Ông rên rỉ cầu xin cứu giúp.

    Tôi lục tìm hết túi nọ túi kia, không có tiền, không có đồng hồ, không có cả một chiếc khăn tay. Trên người tôi chẳng có tài sản gì.

    Người ăn xin vẫn đợi tôi. Tay vẫn chìa ra, run lẩy bẩy.

    Tôi chẳng biết làm cách nào. Tôi nắm chặt lấy bàn tay run rẩy kia:

- Ông đừng giận cháu, cháu không có gì để cho ông cả.

    Người ăn xin nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt ướt đẫm. Đôi môi tái nhợt nở nụ cười và tay ông cũng xiết lấy tay tôi: 

- Cháu ơi, cảm ơn cháu ! Như vậy là cháu đã cho lão rồi. - Ông lão nói bằng giọng khản đặc.

    Khi ấy, tôi chợt hiểu rằng: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được chút gì của ông lão.




                     Bạn ơi, tham khảo bài mik nhé! ( Ko hay thì nhớ nhận xét mik !)

Tốt bụng, giúp đỡ người khác là một đức tính sáng ngời của con người. Trong cuộc sống của chúng ta, có rất nhiều người mà chúng ta cần phải giúp. Đúng vậy, ở trong câu chuyện em muốn kể cũng thế, có những hành động nhỏ nhưng lại làm cho mọi người thấy ấm lòng. Câu chuyện Các em nhỏ và cụ giả như sau:

Mặt trời đã lùi dần về dãy núi xa xa. Cuộc chơi của tụi nhỏ chúng tôi cũng tạm ngưng. Trên đường trở về, ai cũng cười nói thật vui vẻ. Đột nhiên, chúng tôi thấy bên vệ đường, một ông lão đang ngồi ủ rũ, vẻ mặt buồn rười rượi. Tôi vội nói:

- Này các bạn, chúng ta đến chỗ ông cụ, xem có chuyện gì xảy ra với ông cụ?

Thế rồi, cả đám nhao nhao bàn tán:

- Hẳn là ông cụ bị ốm rồi?

- Có thể là ông cụ bị mất cái gì?

- Đừng đoán lung tung nữa, tốt nhất chúng ta hỏi ông cụ sẽ rõ.

Cả đám trẻ chúng tôi vây lấy ông cụ. Một đứa trong bọn cất tiếng hỏi:

- Thưa cụ, chúng cháu có thể giúp gì được cho cụ?

Ông cụ ngước nhìn chúng tôi với ánh mắt hiền từ đầy vẻ biết ơn, rồi chậm rãi nói:

- Cám ơn các cháu nhiều. Nhưng các cháu không giúp gì được cho cụ đâu.

Ngừng lại giây lát, cụ nói tiếp trong sự nghẹn ngào, buồn bã:

- Bà lão nhà ông nằm bệnh viện đã mấy tháng nay. Bệnh tình mỗi lúc một nặng, chắc không qua khỏi. Ông đợi xe ở đây để vào bệnh viện với bà. Dẫu các cháu không giúp gì được nhưng ông cũng cảm thấy vơi đi phần nào nỗi buồn trong lòng.

Nghe ông cụ nói thế, đám trẻ chúng tôi ai cũng lặng người đi, thương cảm cho hoàn cảnh của cụ. Một lát sau xe đến, chúng tôi giúp cụ lên xe và nhìn theo chiếc xe cho đến lúc nó khuất hẳn sau quãng đường cong mới rủ nhau về nhà.

Qua câu chuyện này, em học được rằng: Chúng ta phải giúp đỡ người khác, quan tâm và chăm sóc học khi họ gặp khó khăn.