2 câu trả lời
Tôi là Hai, nay vì chiến tranh nên tôi phải đi tản cư cùng gia đình. Tuy vậy nhưng tôi vẫn luôn theo dõi tình hình của Việt Nam. Có lần tôi đã định ở lại Làng làm du kích khi Pháp đánh chiếm Việt Nam. Nhưng vì tuổi cao, và vì vợ con nên tôi buộc phải rời Làng để đi tản cư.
Ở nơi tản cư, tôi ở tại cái nhà trọ của một bà mụ đáng ghét. Ở đấy, thú vui duy nhất của tôi là đi nghe ngóng tin về cuộc kháng chiến, mỗi lần nghe tin về ngôi Làng của mình đã cống hiến cho tổ quốc như thế nào, tôi cảm giác lòng vui sướng biết bao. Tôi vui vì Làng mình có dũng sĩ, Làng mình có những anh hùng kháng chiến cứu nước.
Nhưng rồi một ngày, đang đi trên đường, tôi chợt nghe một tin dữ. Làng Dầu, Làng Dầu của tôi đã đi theo bọn Tây. Tôi cũng đâu dám tin, nhưng những lời của họ, những câu chửi những tên Việt gian của họ làm tôi phải tin. Tôi chỉ có thể cúi đầu, lủi thủi về nhà. Về nhà, khi chưa kịp hết buồn tôi lại gặp mụ chủ, mụ ta đuổi gia đình tôi đi chỉ vì Làng của chúng tôi đi theo Tây. Nhưng may vì lời nói của vợ tôi nên chúng tôi được ở lại thêm vài ba bữa.
Tôi ngồi thờ thẫn nhìn vào khoảng không, ngồi lặn trong góc tường. Nghĩ thầm chẳng còn nơi để đi, nếu về Làng thì cũng là Việt gian, phản bội Cụ Hồ. Nhưng cũng yêu nước, cũng muốn đi đánh giặc cùng Cụ Hồ. Tôi cứ buân khuân mãi, khi nghĩ đi nghĩ lại giữa hai thứ quan trọng của tôi. Tôi đau lắm nhưng vẫn quyết theo cụ Hồ, thốt lên một câu: "Làng thì yêu thật, nhưng Làng theo tây mất rồi thì phải thù."
Tôi là người nông dân Việt Nam trong Cách mạng tháng Tám, có lòng yêu tha thiết, hoà vào tình yêu nước thiêng liêng, sâu sắc. Tôi sẽ sẵn sàng hi sinh tất cả cho tổ quốc, kể cả ngôi nhà, hay cả ngôi Làng yêu dấu. Tôi hi vọng mình sẽ là một tấm gương tốt cho các thanh, thiếu niên và những nười yêu đất nước Việt Nam.
______________________________
Nếu có gì sai hay muốn thêm bớt nói Lin chứ đừng BC nhe.
Bài khá phèn
Chúc chủ tus học tốt
Xin CTLHN!
@Mrlin0112
gửi ẹ
Làng Chợ Dầu ngôi làng thân yêu nơi tôi sinh ra và lớn lên nhưng bọn Tây đã khiến chúng tôi phải đi tản cư nơi khác, nhưng giờ đã được trở về nhà, Làng Dầu trong lòng tôi vẫn vẹn nguyên như chưa sứt mẻ ít nhất là tình cảm tôi dành cho nó. Tôi hạnh phúc vì đã được quay về quê hương nơi “chôn rau cắt rốn” của tuổi thơ.
Trở về quê hương tôi được nghe rất nhiều thông tin nào là tiêu diệt bao nhiêu tên địch? bao nhiêu người hi sinh? đang chăm chú lắng nghe với sự phấn khởi tự hào thì bỗng được tin từ một người phụ nữ nói rằng “làng Chợ Dầu theo Tây phản cách mạng”, giọng điệu người phụ nữ cay nghiệt và căm giận phát lên. Nhận được tin dữ, cảm giác đầu tiên đó là sốc, mặt tôi biến sắc, cổ họng nghẹn ắng lại,da mặt tê rân rân, cảm giác lúc đó thật xấu hổ và thất vọng. Tôi là người yêu làng, hãnh diệu và kể cho mọi người nghe mọi việc tốt đẹp về làng mình như giờ thành ra thế này, thật sự rất buồn, xấu hổ và thất vọng về ngôi làng. Tôi lảng tránh đi nơi khác và trở về nhà.
Trở về tôi vẫn không tin đó là sự thật, những suy nghĩ nội tâm đấu tranh nhau dai dẳng giữa tình yêu thương làng và sự thật đang được phơi bày. Ngôi làng tôi gắn bó, thân thiết, yêu vì những điều tốt đẹp giờ trở thành làng theo giặc, tôi thật sự thất vọng. Trong tâm trạng rối bời tôi tâm sự với thằng út, những điều kể ra làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôi đi chơi cùng ông hàng xóm đến tận tối mới về, ông chủ tịch làng chợ Dầu mới lên cải chính, ông ấy cho biết cái tin làng theo Tây làm Việt gian là sai sự thật, sai mục đích. Tôi vui mừng đến nỗi hô hào bọn trẻ:
“Chúng mày đâu rồi, ra thầy chia cho”
Tôi chạy vội vã sang thì được khoe thông tin Tây nó đốt nhà, đốt sạch mọi thứ, mọi thông tin về làng chợ Dầu trước kia toàn sai sự thật. Dù tài sản bị mất đi nhưng không hiểu sao trong lòng tôi bỗng vui, vui vì tin làng quê mình vẫn theo kháng chiến, theo cách mạng.
Câu chuyện là như vậy đó, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc từ thất vọng, chán nản và niềm vui bất ngờ đến nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, qua việc này niềm tự hào về ngôi làng chợ Dầu trong tôi vẫn không thay đổi, làng tôi vẫn luôn trung thành với cách mạng.
CHÚC BẠN HỌC TỐT ><