Viết một đoạn văn phát biểu cảm nghĩ của em khi học qua bài " màu xuân của tôi" của Vũ Bằng.

2 câu trả lời

                                                                Bài làm

Mùa xuân - một thứ gì đó rất thiêng liêng và say đắm với không chỉ con người mà còn cả đất trời vạn vật. Trong mỗi người, mùa xuân lại hiện lên với vẻ đẹp riêng, niềm bâng khuâng riêng. Đối với em, mùa xuân ấn tượng và da diết nhất có lẽ chính là mùa xuân trong tác phẩm Mùa xuân của tôi (Vũ Bằng).

Ở ngay phần đầu tác phẩm, Vũ Bằng đã khẳng định được sự hấp dẫn khó có thể khước từ của mùa xuân đối với con người. Một loạt điệp từ “ai cấm được” xuất hiện liên tiếp cạnh những quy luật hiển nhiên của cuộc đời này: trai yêu gái, mẹ thương con, cô gái còn son nhớ chồng. Những điều ấy tồn tại giữa cuộc đời này không ai chối bỏ được. Cũng như tình cảm say sưa mà người ta dành cho mùa xuân. Bất kì ai, dù già trẻ, gái trai đều yêu, đều quý mùa xuân từ tận đáy lòng.

Vậy mùa xuân có gì mà người người đều say sưa đến vậy? Mùa xuân của nhà văn Vũ Bằng là mùa xuân của Hà Nội - mùa xuân của đất Bắc xa xôi. Với đặc trưng là những cơn mưa riêu riêu với gió lành lạnh. Là những đêm thanh có tiếng trống chèo vọng lại từ đằng xa. In sâu trong kí ức của người con đất Bắc ấy chính là hình ảnh bàn thờ với nhang trầm nghi ngút khói cùng mâm cỗ đầy thịnh soạn. Đó là sự ấm áp của đoàn viên gia đình trong cái se lạnh của đầu xuân - điều mà chỉ Tết mới có. Cái mùa xuân ấy, khởi lên những sức sống của năm mới. Cây cối, muông thú và con người đều phất lên những tươi mới và nhựa sống. Nó căng tràn trong huyết quản, thôi thúc ta đứng lên. Có lẽ bởi sức mạnh thần kì ấy, mà mùa xuân thật thần thánh trong mắt nhà văn.

Người ta thường bảo đẹp nhất là ba ngày tết bảy ngày xuân, nhưng nhà văn Vũ Bằng lại thấy đẹp nhất ở những ngày “sau Tết”. Khi ấy Tết đã qua nhưng chưa đi hẳn, hoa đài đã phai nhưng nhụy vẫn còn hương sắc, cỏ đã bớt non xanh nhưng mùi thơm thì vẫn còn man mác, mưa phùn đã kéo nhau đi xa để lại chỗ cho mưa xuân lất phất. Cuộc sống con người trở về với nhịp đập bình thường, với công việc bận rộn và bữa cơm đam bạc. Nhưng trong lòng vẫn phảng chút men say dư âm từ những ngày vừa qua. Cái cảm giác buồn tiếc man mác ấy khiến lòng người càng thêm yêu và khao khát mùa xuân.

Qua đoạn trích Mùa xuân của tôi hình ảnh mùa xuân của xứ Bắc hiện lên một cách bình dị và tươi đẹp qua lăng kính của người con xa quê thật da diết biết bao. Chính nhờ một trái tim đầy tình yêu quê hương và một tâm hồn tinh tế, nhạy cảm, mà nhà văn Vũ Bằng đã tái hiện lại một mùa xuân Bắc Việt từ trong tâm tưởng của mình.

Dàn ý

1. Mở bài

- Giới thiệu về tác giả Vũ Bằng (giới thiệu khái quát về cuộc đời, tiểu sử và đặc điểm sáng tác của tác giả…)

- Giới thiệu về thể loại tùy bút.

- Giới thiệu về văn bản “Mùa xuân của tôi”: trích từ tùy bút “Tháng Giêng mơ về trăng non rét ngọt” trong tập “Thương nhớ mười hai”. Nội dung thể hiện nỗi nhớ gia đình, quê hương da diết của tác giả trong thời gian dài sống ở miền Nam.

2. Thân bài

a. Cảm nhận về quy luật tình cảm của con người với mùa xuân

- Mùa xuân miền Bắc hiện lên trong tâm tưởng của tác giả cụ thể, sinh động, đặc sắc:

+ Mưa, gió, tiếng trống, tiếng hát.

+ Không khí gia đình đoàn tụ.

+ Nhang trầm, đèn, nến, Đào, cỏ,...

→ Mùa xuân in dấu vẻ đẹp của thiên nhiên, trong đời sống sinh hoạt của con người: “Mùa xuân của tôi - mùa xuân Bắc Việt - mùa xuân Hà Nội - là mùa xuân có mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại...”

- Cảm xúc của tác giả trước cảnh mùa xuân:

+ Tác giả khẳng định mình dành cho mùa xuân một tình yêu nồng nàn, đằm thắm.

+ Tin rằng những người khác cũng thế bởi đó là quy luật của tình cảm.

+ Vũ Bằng nói đến mùa xuân với một cảm xúc rạo rực, đắm say, tự hào: “Ấy đấy, cái mùa xuân thần thánh của tôi... Nhựa sống ở trong người cứ căng lèn... Cùng với mùa xuân trở lại, tim người ta dường như cũng trẻ hơn ra và đập mạnh han... Đẹp quá đi, mùa xuân ơi - mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến”.

+ Mùa xuân hiện lên trong khung cảnh gia đình sum họp đầm ấm, vui vầy trong dịp Tết.

- Nghệ thuật: điệp ngữ.

- Giọng văn: nhẹ nhàng, say đắm.

⇒ Tình yêu mùa xuân là điều hiển nhiên, luôn tồn tại trong sâu thẳm trái tim mỗi người, đấy là một quy luật.

b. Cảnh sắc và không khí mùa xuân Hà Nội

- Thời tiết: mưa riêu riêu, gió lành lạnh.

- Âm thanh:

   + Tiếng nhạn kêu trong đêm

   + Tiếng trống vọng chèo từ xa

   + Câu hát ân tình của cô gái đẹp

- Khung cảnh gia đình: bàn thờ, đèn nên, nhang trầm và tình cảm gia đình yêu thương, gắn bó

- Nghệ thuật: sử dụng hình ảnh so sánh mới mẻ, sinh động, hấp dẫn diến tá ức sống của mùa xuân

   + Mùa xuân khơi dậy sức sống trong thiên nhiên và con người

   + Mùa xuân thần thánh

⇒ Mùa xuân đã khơi dậy sức sống cho muôn vật, muôn loài và cho cả con người. Mùa xuân đất Bắc có những nét đặc trưng riêng mà không nơi nào có được. Tất cả được thể hiện trong tình yêu và nỗi niềm thương nhớ mùa xuân đất Bắc của tác giả.

c. Cảnh sắc và không khí màu xuân đất Bắc sau ngày rằm tháng Giêng

- Tết hết mà chưa hết hẳn, đào phai mà nhụy vẫn còn phong

- Có không mướt xanh nhưng nức một mùi hương man mác

- Trời đã hết nồm, mưa xuân thay thế cho mưa phùn

- Con người trở về với bữa cơm gia đình giản dị

- Các trò vui ngày Tết cũng tạm thời kết thúc

3. Kết bài

- Khái quát giá trị nội dung và nghệ thuật của văn bản

   + Nội dung: Cảnh sắc thiên nhiên, không khí mùa xuân Hà Nội và miền Bắc được cảm nhận, tái hiện trong nỗi nhớ thương da diết của một người xa quê

   + Nghệ thuật: từ ngữ, hình ảnh phong phú, giàu sức gợi, nhiều liên tưởng hấp dẫn, độc đáo.

- Cảm nhận của bản thân về mùa xuân: Tình yêu nồng nàn mà tác giả dành cho mùa xuân, dành cho quê hương cũng là tình cảm của mỗi con người Việt Nam chúng ta.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm
0 lượt xem
2 đáp án
20 phút trước