viết bài văn kể lại buổi sinh hoạt lớp ,ở đó em đã phát biểu ý kiến để chứng minh Nam là một người bạn rất tốt BÀI VĂN ạ!!! Không chép mạng nhé em đã đọc hết mấy bài trên mạng rồi!! Gấp lắm giúp em với ạ
2 câu trả lời
Tôi vẫn còn nhớ đến buổi sinh hoạt cuối cùng của năm. Không khí trong lớp học lúc ấy vô cùng căng thẳng. Các thành viên trong lớp đều đang bàn tán về sự việc vừa xảy ra trong giờ ra chơi.
Nguyên nhân là do hai bạn Nam và Tuấn đã cãi vã, đánh nhau vì Tuấn cho rằng Nam là người lấy cắp tiền trong cặp sách của mình. Hai bạn Nam và Tuấn là những người bạn khá thân thiết trong lớp học, hơn nữa còn là bạn cùng bàn. Nên việc Tuấn nghi ngờ Nam là có căn cứ. Đầu giờ sáng, Tuấn mang tiền đến lớp để đóng học phí và có nói chuyện với Nam về khoản tiền đó. Chình vì vậy, đến giờ ra chơi, Tuấn đã hỏi Nam về số tiền đó.
Mọi ánh mắt của các thành viên trong lớp đổ dồn về phía Nam. Ai cũng thể hiện thái độ bất bình và rất nhiều người đã lên tiếng kết tội. Nhưng Nam vẫn cúi đầu im lặng nghe mọi người phán xét, không có cơ hội để lên tiếng giải thích.
Trước tình hình lớp học như vậy, bạn lớp trưởng đã nhờ đến sự giúp đỡ của cô giáo chủ nhiệm. Cô đã yêu cầu cả lớp trật tự và hỏi Nam về chuyện vừa xảy ra. Nam khẳng định mình không làm việc đó. Khi nhìn thấy ánh mắt của Nam, tôi cảm thấy bạn thật tội nghiệp.
Tôi đã đứng dậy và nói với cô giáo:
- Thưa cô và các bạn, tôi tin rằng Nam là người bạn tốt. Tôi đã học cùng Nam suốt chín năm, bạn ấy chưa từng ăn cắp của ai”.
Tôi đã đưa ra các lý do để chứng minh Nam không phải là người có lỗi:
- Đầu tiên, Nam là người bạn rất tốt bụng. Thậm chí, Nam còn dành dụm tiền ăn sáng của mình để ủng hộ cho quỹ từ thiện của trường. Nam luôn sẵn lòng giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn trong lớp. Không chỉ vậy, việc Tuấn vội vàng kết tội bạn Nam chỉ vì nghĩ rằng Nam biết về khoản tiền đó của mình, trong khi chưa có bằng chứng thuyết phục là đã quá vội vàng.
Sau khi tôi phát biểu, cô giáo cũng thể hiện sự đồng tình. Các thành viên trong lớp liền yêu cầu Tuấn cẩn thận tìm lại. Thật may, khoản tiền đóng học của Tuấn ở trong túi áo khoác. Tuấn đã để nó ở ngăn bản học. Vì Tuấn chỉ nhớ rằng mình đã cất cẩn thận trong cặp sách, mà quên mất đã để số tiền đó vào túi áo như thế nào.
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, tôi cũng vậy. Tôi cảm thấy thật may vì sự tin tưởng của mình là đúng đắn. Nam nhìn tôi với ánh mắt biết ơn đầy xúc động. Câu chuyện dù đã xảy ra rất lâu nhưng nhắc nhở tôi rằng, khi phán xét một ai chúng ta cần suy nghĩ cân nhắc để tránh gây ra những hiểu lầm đáng tiếc.
THAM KHẢO NHA BẠN :
Em vẫn còn nhớ như in buổi sinh hoạt lớp ngày hôm đó. Không khí lớp học căng thẳng, mọi người có nhiều lời bàn tán về sự việc vừa xảy ra trong giờ ra chơi.
Nguyên nhân là do hai bạn Nam và Thành đã cãi vã, đánh nhau vì Thành cho rằng Nam là người lấy cắp tiền trong cặp sách của mình. Đầu giờ sáng, Thành mang tiền đến lớp để đóng học và có nói chuyện với Nam về khoản tiền bố mẹ đưa cho đó. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nam, thể hiện thái độ bất bình và rất nhiều người đã lên tiếng kết tội: một người, hai người, rồi ba người... cứ thế, Nam cúi đầu im lặng nghe mọi người phán xét mà không tìm được lí do minh oan.
Trước tình hình lớp học như vậy, cô giáo đã yêu cầu cả lớp trật tự và hỏi Nam về chuyện vừa xảy ra. Nam khẳng định mình không làm việc đó, ánh mắt Nam thật tội nghiệp. Em đã đứng dậy và nói với cô giáo: “Nam là người bạn tốt, em đã học cùng Nam suốt 9 năm học và khẳng định Nam không thể làm chuyện đó”. Em đã đưa ra các lí do để chứng minh Nam không phải là người có lỗi. Tâm trạng của em lúc đó thật xúc động, emtự trấn an mình: Hãy bình tĩnh, bởi lẽ mình đang bảo vệ cho lẽ phải, đang minh oan cho một người tốt thì không có gì run phải sợ”. Em bắt đầu lập luận:
Thứ nhất, Nam là người bạn rất tốt bụng. Thậm chí, Nam còn dành dụm tiền ăn sáng của mình để đóng góp cho quỹ từ thiện của trường. Nam luôn sẵn lòng giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn trong lớp.
Thứ hai, Thành vội vàng kết tội bạn Nam chỉ vì nghĩ rằng Nam biết về khoản tiền đó của mình mà không có bằng chứng. Điều đó đã khiến mọi người trong lớp hiểu lầm Nam.
Thứ ba, Thành nên tìm kĩ lại khoản tiền đó, xem có sơ suất làm rơi hoặc có thể hỏi mọi người trong lớp xem có ai nhìn thấy người lạ vào lớp không.
Sau những ý kiến của em, mọi người yêu cầu Thành cẩn thận tìm lại trong cặp sách và khoản tiền đóng học của Thành đã rơi ra từ một cuốn sách.
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, Nam nhìn em với ánh mắt biết ơn đầy xúc động. Câu chuyện dù đã xảy ra rất lâu nhưng nhắc nhở em rằng, khi phán xét một ai chúng ta cần suy nghĩ cân nhắc để tránh gây ra những hiểu lầm đáng tiếc.