2 câu trả lời
Trong các loài cây trên đất nước Việt Nam, cây nào cũng có vẻ đẹp và ý nghĩa riêng của có. Nhưng với tôi, có lẽ cây bàng là người bạn vô cùng thân thiết. Tôi yêu bàng như một sinh thể sống bởi bàng là chứng nhân cho biết bao kỉ niệm vui buồn thời thơ ấu của tôi.
Từ khi biết nô đùa, chạy nhảy cùng lũ bạn gần nhà, tôi đã thấy cây bàng đứng sừng sững ở đầu làng gần khu chợ nhỏ từ bao giờ. Nhìn từ xa, cây bàng như một chiếc ô khổng lồ. Thân cây to, nổi lên những u, những cục sần sùi. Bà tôi bảo đó là mắt của bàng. Rễ cây bám sâu vào trong lòng đất vững vàng qua mưa gió.
Các bạn cùng lứa tuổi với tôi thường ngắm màu đỏ của hoa phượng để đón chờ hè tới. Nhưng tôi lại thích ngắm sự đổi thay kì diệu của những mầm chồi non của bàng chuyển dần thành lá – với tôi, đó là sự báo hiệu của ngày hè. Mùa hè, bàng khoác trên mình chiếc áo màu xanh. Những tán lá như những chiếc lọng xanh mát rượi che đi cái nắng oi ả trong buổi trưa hè. Dưới gốc bàng là cả một kho cổ tích của lũ trẻ con xóm nhỏ. Bọn trẻ chúng tôi thường lấy lá bàng làm những chú trâu chọi, nghênh nghênh đôi sừng nhọn hoắt, sáp vào nhau trong tiếng hò reo náo nhiệt. Những đêm trăng sáng mất điện, chúng tôi lại rủ nhau chơi trò "rồng rắn" quanh gốc bàng cổ thật vui...
Gốc bàng xù xì, rễ toả ra nhiều phía nên bao nhiêu sinh lực bàng dành hết cho lá, cho cành, cho những chùm hoa trắng nhỏ li ti kết thành trái. Bàng hứng nắng trên đầu để gốc mát quanh năm, để ánh nắng trưa hè lọc qua lung linh huyền ảo. Trong tán lá bàng xanh ấy là thế giới riêng của những chú chim sẻ, chim sâu bé nhỏ. Đứng dưới gốc bàng nghe tiếng kêu lích chích của chung rộ lên thật vui tai.
Tạm biệt mùa hè, bàng đón thu sang với làn sương mỏng cùng ánh nắng thu hanh hao để những chiếc lá xanh của mình chuyển dần sang màu vàng. Rồi một ngày gió heo may se lạnh, những cơn mưa thưa dần, đó cũng là lúc quanh gốc bàng đã lác đác rụng những quả bàng chín. Lũ trẻ xóm tôi, cứ đi học về là lại đến bên cây bàng tìm hái bàng để ăn. Với chúng tôi, bàng chín là một món đặc sản ngon tuyệt. Bàng chín ăn có vị ngòn ngọt, chua chua, hơi chan chát... Nếu ai đã cầm trái bàng chín trên tay, chắc chắn sẽ không thể nào quên được mùi thơm dịu toả ra từ lớp vỏ vàng bóng. Đập vỡ hạt ra bạn sẽ thấy nhân trái bàng màu trắng đục, ăn thơm béo lạ thường. Phải chăng rễ bàng đã phải cần mẫn, vất vả chắt chiu màu mỡ trong lòng đất mẹ để chúng tôi có được những trái, nhân ngon, ngọt lành đến vậy!
Lá bàng từ màu vàng nhạt, sậm dần rồi chuyển sang nhuộm màu đỏ sẫm. Đó là lúc bàng gửi những tấm thiệp hồng đầu đông cho con người, cho cây cỏ. Từng cơn gió bấc thổi mạnh, lá bàng lìa khỏi cành bay vào không gian như nuối tiếc điều gì đó rồi nhẹ nhàng đáp xuống cỏ. Đông đã đến thật rồi! Bàng trút lá, cành cây trơ trụi khẳng khiu giữa mùa đông buốt giá. Nhiều hôm mưa phùn, gió bấc, tôi thấy thương cây bàng vô cùng và thầm hỏi: "Bàng ơi, trời lạnh lắm, bạn có rét nhiều không?". Lá bàng khô rơi xào xạc trên lối mòn như trả lời: "Cám ơn bạn, mình không sao đâu. Thu qua, đông tới, và rồi xuân sẽ lại sang, chúng tôi quen rồi bạn ạ!"
Giã từ những ngày đông giá rét, xuân về, cây bàng khoác lên mình những đốm lửa màu xanh. Rồi những đốm lửa màu xanh ấy cứ lớn dần, lớn dần,... Bàng cựa mình rung rinh hé mắt nhìn bầu trời xanh thẳm. Và kì diệu thay, chỉ vài ba hôm không để ý, bàng đã hoàn toàn đổi khác với tấm áo choàng xanh non tươi mới. Cây xoè rộng tán, đung đưa lá cành vẫy gọi chim chóc trở về tụ họp hót ríu ran. Lũ trẻ con chúng tôi lại nô đùa vui vẻ dưới gốc bàng, ngước lên nhìn cây bàng đổi thay sắc áo và mong đợi một mùa hè với bao kỉ niệm tuyệt vời...
- Mở bài:
Trong vườn, ông tôi trồng rất nhiều loài cây. Có thể nói đó là một thế giới thu nhỏ của thiên nhiên. Từ những loài cây to lớn và hoang dã như bằng lăng, sim tím, trúc bầu,… đến những loài cây nhỏ bé, dân dã như cải ngồng, ngò ri, mười giờ. Tôi đặc biệt chú ý đến khóm hoa mười giờ mà ông cẩn thận trồng ở bên mé bể nước bởi quanh năm, dù ngày nắng hay ngày mưa, dù mùa hè oi ả hay mùa đông giá rét, lúc nào tôi cũng thấy có hoa nở, lúc lưa thưa vài nụ, lúc rực rỡ sắc màu.
- Thân bài:
Hoa mười giờ là loài cây thân mọng nước, mềm mại. Đó là loại cây thân thảo, chỉ mọc thâm thấp, là là mặt đất. Lá cây hình dải hơi dẹt, mép nguyên, thân có màu hồng nhạt, lá có màu xanh nhạt. Sở dĩ cây có tên là hoa mười giờ là bởi chỉ khi nắng lên, tầm đến 10 giờ là hoa bắt đầu nở rộ, khoe toà sắc màu dưới nắng.
Ông tôi kể rằng có lần đi trên bờ đê, ông tình cờ bắt gặp một khóm hoa mười giờ của ai nó nhổ ném đi. Dưới trời nắng gắt, cây đã khô héo. Thương quá, ông mang cây về trồng ngay cạnh bể rồi ngày đêm chăm sóc. Tuy thân cây mười giờ nhìn mềm mại nhưng lại có sức sống rất dẻo, không hề yếu ớt như vẻ ngoài của nó. Đúng là cây không phụ lòng người. Dù cây có bị héo khô nhưng khi được ông tôi chăm sóc, cây đơm mầm, nảy lộc nhanh chóng và phát triển mạnh mẽ phi thường. Mùa mưa năm ấy, cây đã bén rễ xanh tươi. Đến mùa xuân, hoa đồng loạt nở dâng tặng cho ông sắc màu rực rỡ nhất. Ông tôi rất vui, ngày đêm ngắm nhìn không biết chán.
Những ngày tôi về thắm ông, sáng nào ông cũng dẫn tôi ra vườn. Ông tất bật tưới cây, còn tôi nghịch ngợm quanh luống hoa mười giờ. Buổi sớm, nắng chưa gắt lắm, nhiều bông hoa đã nở, mỗi đóa hoa một sắc màu khác nhau. Có hoa màu vàng xem lẫn cánh hồng, có hoa tím xen lẫn cánh trắng, cánh đỏ. Nắng lên, hoa nở rộ hơn. Tôi mãi xới lại quanh luống, xếp lại mấy viên gạch vỡ, quay lại đã thấy mấy bông hoa khép nụ ban nãy đã bung nở rồi. Tôi reo lên kinh ngạc rồi nhìn ông mỉm cười.
Trời nắng gắt, cả luống hoa nở rộ toàn hoa là hoa. Muôn màu sắc hòa lẫn vào nhau giống như một bản giao hưởng sắc màu, trong rất thích mắt. Tôi không hiểu vì sao trong thân cành mảnh mai và yếu đuối ấy lại chứa đựng nhiều màu sắc đến thế. Càng nghĩ càng thấy bối rối. Tối về tôi hỏi ông điều đó. Ông trầm tư giảng giải rằng thuở xa xưa, ở trên thiên đình có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp. Vì yêu mến cảnh vật trần gian, nàng thường trốn Ngọc Hoàng xuống trần gian du sơn ngoạn thủy. Ngọc Hoàng hay biết sự việc, Ngài vô cùng giận dữ đã ra lệnh trừng phạt, hóa nàng thành hoa mười giờ, muôn đời khoe sắc dưới trần. Nhớ thiên đình nên ngày nào nắng lên, cổng trời mở, nàng đều khoe sắc, mong Ngọc Hoàng thương mà tha tội cho.
Kết bài:
Chao ôi, giờ tôi mới biết hoa mười giờ là một nàng công chúa trên thiên đình hóa kiếp mà thành. Hèn chi cánh hoa xinh đẹp đến thế. Đêm ấy, những cánh hoa mềm mại theo vào giấc ngủ. Tôi mơ thấy nhưng bông hoa bỗng nhiên biến thành những nàng công chúa nắm tay nhau bay lên trời cao. Họ bay mãi, bay mãi rồi biến mất trong ánh sáng chói lòa.