Hãy để lại cho chính bạn trong tương lai một thông điệp cỗ vũ

1 câu trả lời

Tôi từ nhỏ đã luôn muốn được trở thành bác sĩ. Bởi vì vào mấy năm trước, tôi có một người bạn rất thân, đã chơi chung với tôi từ nhỏ. Tôi nghĩ rằng tôi và bạn ấy sẽ luôn luôn chơi chung với nhau, có chết cũng phải chết chung. Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng tôi và bạn ấy sẽ chơi rất thân và kéo dài suốt quãng đời còn lại. Nhưng không! Không có gì là mãi mãi. Vào một ngày kia, khi tôi biết người bạn thân của mình mắc phải một căn bệnh nan y nguy hiểm, tôi liền sững sờ và cảm thấy rất bức xúc. Tôi nghĩ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vì tôi biết trong thời đại xã hội hiện nay, khoa học hay công nghệ đều rất tiên tiến, các bác sĩ đều chữa được những căn bệnh mà hồi xưa thời đại ông bà cha mẹ của tôi đều rất lo sợ. Nhưng lúc đó tôi quá ngây thơ, cho rằng mọi căn bệnh đều được giải quyết một cách êm đẹp. Nhưng sự thật tàn khốc thay cho số phận của những gia đình nghèo như bạn tôi! Gia đình bạn tôi có cha làm xe ôm, mẹ là người hay rửa chén đĩa cho các quán ăn nhỏ. Nên vì thế khi biết con mình mắc bệnh này, tôi đã thấy những nước mắt tuôn rơi, nhìn sâu trong đáy lòng họ là một sự tuyệt vọng, đau khổ rất thảm thiết. Gia đình tôi cũng không phải dạng giàu sang gì cả. Thật lòng muốn giúp đỡ nhưng không thể. Cha mẹ tôi đang nợ khá nhiều người vì cái thân thể nhỏ bé này của tôi. Và không lâu sau đó, đã có một tin buồn xảy ra làm tôi mất mấy này thức trắng đêm. Không tin được chuyện đã xảy ra ấy. Cái ngày mà gia đình tôi mặc đồ trang trọng màu đen ấy, là cái ngày mà tôi đã khóc nhiều nhất trong cuộc đời của tôi từng trải qua khi ấy. Ngày qua ngày, tôi đều rất bất bình trước những người bác sĩ làm ngơ tính mạng con người kia. Chỉ vì tiền cả mà thôi sao? Từ giây phút ấy tôi đã nỗ lực không ngừng nghỉ để trở thành một bác sĩ tài ba. Chuyên chăm lo cho các bệnh nhân thiếu thốn vật chất như gia đình của bạn tôi vậy! Đó là động lực và sự cỗ cũ của tôi trên con đường đầy gian nan để trở thành một bác sĩ thực thụ.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm