Đóng vai một nhân vật kể lại một tác phẩm văn học lặng lẽ Sa pa
2 câu trả lời
Là một họa sĩ nên tôi đã từng đi nhiều, tiếp xúc nhiều. Mỗi địa danh mà tôi đặt chân đến, mỗi con người tôi đã từng gặp gỡ đều trở thành nguồn cảm hứng cho những sáng tác của tôi. Nhưng có lẽ, cuộc gặp gỡ với anh thanh niên làm công tác khí tượng trên đỉnh Yên Sơn cao 2600 mét là để lại trong tôi ấn tượng sâu đậm hơn cả.
Trước khi nhận quyết định về hưu, tôi đã có một chuyến đi thực tế lên vùng núi cao Tây Bắc. Cuộc hành trình trở nên thú vị khi bác lái xe rất vui tính và bên cạnh tôi còn có một người bạn mới quen là cô kĩ sư nông nghiệp mới ra trường. Khi bác lái xe thông báo sẽ nghỉ nửa tiếng ở Sa Pa, tất cả mọi người đều “ồ” lên vui vẻ. Sau đó, bác lái xe đã hồ hởi nói với tôi:
-Tôi sẽ giới thiệu với bác một trong những người cô độc nhất thế gian. Thế nào bác cũng thích vẽ anh ấy.
Qua lời kể của bác lái xe, tôi được biết chàng trai ấy 27 tuổi, làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu, sống và làm việc một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600 mét. Bác lái xe còn kể rằng chàng trai ấy “thèm người” đến mức có lần anh đã lấy một khúc cây chắn ngang đường để ô tô đi qua phải dừng lại cho anh có cớ ra giúp đỡ, trò chuyện, làm quen. Những lời giới thiệu trước ấy khiến tôi tò mò và háo hức muốn gặp ngay người thanh niên ấy.
Bác lái xe vừa dứt lời thì anh thanh niên xuất hiện. Đó là một chàng trai tầm vóc nhỏ bé nhưng nét mặt rạng rỡ. Tôi thấy người con trai ấy gửi biếu vợ bác lái xe củ tam thất và anh mừng quýnh nhận sách bác lái xe mua hộ. Rồi bác lái xe dẫn anh thanh niên đến giới thiệu với tôi và cô kĩ sư nông nghiệp:
- Đây! Tôi giới thiệu với anh một họa sĩ lão thành nhé và cô đây là kĩ sư nông nghiệp. Anh đưa khách về nhà đi và nhớ mời món chè pha nước mưa thơm như nước hoa của Yên Sơn nhà anh nhé.
Chàng trai đỏ mặt luống cuống mời tôi và cô gái lên nhà chơi rồi anh xin phép về trước. Khi anh chạy vụt đi tôi đã thầm nghĩ chắc anh về trước để dọn dẹp nhà cửa, ví dụ như gấp chăn màn chẳng hạn. Nhưng khi đến nơi ở của anh, cả tôi và cô kĩ sư đều “ồ” lên khi thấy anh đang đứng giữa một vườn hoa rực rỡ sắc màu và trên tay anh là một bó hoa thật to. Đột ngột, cô kĩ sư chạy đến bên người con trai đang cắt hoa và rất tự nhiên như với một người bạn đã quen thân, anh thanh niên trao bó hoa cho cô gái. Rồi chàng trai ấy say sưa kể về công việc đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự vào việc báo trước thời tiết hàng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu.
Anh thanh niên đang nói bỗng dừng lại và tự dưng tôi thấy mình có cảm giác bối rối. Vì tôi đã bắt gặp một điều thực ra tôi vẫn ao ước được biết. Ôi, một nét thôi đủ khẳng định một tâm hồn, khơi gợi một ý sáng tác, một nét mới đủ làm nên giá trị một chuyến đi dài.
- Anh nói nữa đi. – Tôi giục.
- Báo cáo hết! - Người con trai vụt trở lại giọng vui vẻ - Còn hai mươi phút nữa thôi. Mời bác và cô vào trong nhà. Chè đã ngấm rồi đấy.
Thì giờ ngắn ngủi thúc giục tôi và cô kĩ sư theo anh thanh niên vào trong nhà. Tôi xúc động mạnh khi thấy nơi ở và làm việc của anh thật gọn gàng, sạch sẽ, cuộc đời riêng của anh thu gọn lại một góc nhà với chiếc giường con, một chiếc bàn học, một giá sách.
Tôi vừa thích thú nhấp chén trà nóng vừa hỏi anh về những điều bác lái xe kể:
- Sao người ta bảo anh là người cô độc nhất thế gian? Rằng anh “thèm” người lắm?
Anh thanh niên bật cười khanh khách:
- Không, không đúng đâu. Các từ ấy đều là của bác lái xe cả.
Rồi chàng trai ấy hạ giọng, nửa tâm sự, nửa đọc lại một điều rõ ràng đã ngẫm nghĩ nhiều:
- Khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là cô độc một mình được? Huống chi việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất.
Chàng trai ấy còn tâm sự với tôi về nỗi nhớ người, “thèm” người, về việc đọc sách. Anh cũng hào hứng kể với tôi về thành tích phát hiện một đám mây khô giúp không quân ta hạ được bao nhiêu phản lực Mĩ trên cầu Hàm Rồng. Tôi vừa nói chuyện vừa hí hoáy vẽ chân dung anh vào cuốn sổ tì lên đầu gối. Bởi tôi hiểu, bắt gặp một người như anh thanh niên đây là một cơ hội hãn hữu cho sáng tác.
Để khỏi vô lễ, chàng trai ấy vẫn ngồi yên cho tôi vẽ, nhưng cho là mình không xứng đáng, anh vẫn nói:
- Không, bác đừng mất công vẽ cháu. Để cháu giới thiệu với bác những người khác xứng đáng hơn cháu.
Cũng may chỉ bằng vài nét vẽ, tôi đã ghi xong lần đầu gương mặt của anh . Chàng trai ấy đáng yêu thật nhưng làm cho tôi nhọc quá. Bởi trong cái vắng vẻ vòi vọi hai nghìn sáu trăm mét, những suy nghĩ của anh có những vang âm, khơi gợi bao suy nghĩ nơi người khác.
Lúc chia tay, anh thanh niên đã chu đáo chuẩn bị cho tôi và cô kĩ sư cả một làn trứng luộc. Tôi đã nắm chặt tay anh và hứa chắc chắn sẽ quay trở lại.
Cuộc gặp gỡ với anh thanh niên làm công tác khí tượng đã để lại cho tôi nhiều cảm xúc. Tôi vô cùng khâm phục và biết ơn chàng trai ấy. Anh đã cho tôi hiểu được ý nghĩa của những công việc thầm lặng và cảm nhận được sâu sắc vẻ đẹp của con người lao động mới.
Nếu được thì cho mình câu tlhn nhé. Cảm ơn
Dàn ý đóng vai anh thanh niên kể lại Lặng lẽ Sa Pa
1. Mở bài
- Giới thiệu đôi nét về bản thân.
- Kể về công việc hằng ngày.
2. Thân bài
- Kể lại hoàn cảnh gặp gỡ của mình và bác họa sĩ, cô kĩ sư.
- Kể lại cuộc trò chuyện với bác họa sĩ, cô kĩ sư:
- Công việc hằng ngày
- Quê hương, gia đình.
- Những người đồng nghiệp
- Kể lại cuộc chia tay.
3. Kết bài
- Nêu cảm nghĩ của bản thân về cuộc gặp.
Đóng vai anh thanh niên kể lại Lặng lẽ Sa Pa - Mẫu 1
Là thanh niên, tôi luôn nghĩ rằng với sức dài vai rộng, phải xung phong đến nơi đầu sóng ngọn gió, đem sức mình cống hiến cho công cuộc chiến đấu bảo vệ tổ quốc và dựng xây đất nước. Thế nên, sau khi tốt nghiệp trường đại học, tôi rời thành phố tình nguyện lên công tác ở đỉnh Yên Sơn, cao hai nghìn sáu trăm mét, thuộc Sa Pa, Lào Cai.
Tôi được phân công làm công tác khí tượng thủy văn kiêm vật lí địa cầu. Nhiệm vụ của tôi là đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự vào việc báo trước thời tiết hằng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu. Công việc không mấy cực nhọc nhưng phải đo, tính và báo cáo cứ 4 giờ một lần. Gian khổ nhất là lần ghi và báo về lúc một giờ sáng. Trời rét lắm. Ở đây có cả mưa tuyết đấy. Nửa đêm đang nằm trong chăn, nghe chuông đồng hồ chỉ muốn đưa tay tắt đi. Chui ra khỏi chăn, ngọn đèn bão vặn to đến cỡ nào vẫn thấy là không đủ sáng. Xách đèn ra vườn, gió tuyết và lặng im ở bên ngoài như chỉ chực đợi mình ra là ào ào xô tới. Cái lặng im lúc đó mới thật dễ sợ: nó như bị gió chặt ra từng khúc, mà gió thì giống những nhát chổi lớn muốn quét đi tất cả, ném vứt lung tung… Những lúc im lặng lạnh cóng mà lại hừng hực như cháy. Xong việc, trở vào, không thể nào ngủ lại được.
Những ngày đầu mới lên, chưa quen nơi ở mới, tôi buồn lắm. Vốn quen với cuộc sống nơi thành phố tiện nghi và nhộn nhịp, giờ một mình trên đỉnh núi, bốn bề chỉ cây cỏ và mây mù lạnh lẽo, nhớ ơi là nhớ. Cái cảm giác cả ngày chỉ nhìn thấy cỏ cây, không được trò chuyện cùng ai, không nói, không cười thật là đáng sợ. Nhiều lúc, bởi thèm nói chuyện, thèm được lắng nghe giọng nói quá, tôi lăn khúc cây lớn chắn ngang giữa đường, có xe nào đó dừng lại, lấy cớ phụ lăn cây vào lề để được nhìn trông và nói chuyện một lát. Những lần như thế, tôi quen được bác lái xe tốt bụng. Mỗi lần ở dưới lên, bác thường mua tặng tôi món này món kia để tôi vui.
Một lần, bác lái xe dẫn một đoàn khách gồm một ông họa sĩ già và một cô kỹ sư thẻ lên thăm tôi. Lúc ấy, tôi chưa rõ khách đến thăm mình là ai, chỉ vừa thấy xe dừng lại, ba người vừa đi một đoạn là tôi từ trên đỉnh núi háo hức chạy xuống chào đón.
Bận trước, bác lái xe có nói bác gái đang ốm, tôi chuẩn bị sẵn củ tam thất mới đào được gửi tặng cho bác gái bồi dưỡng sức khỏe. Bác lái xe cũng không quên đưa cho tôi mấy quyển sách mà tôi đã dặn nhờ bác mua hộ. Rồi bác dắt tôi lại chỗ nhà hội hoạ và cô gái. Sau những lời chào hỏi, tôi đưa mọi người lên thăm nơi ở và làm việc của tôi. Tôi xin phép chạy lên trước, ý là để pha sẵn ấm trà nóng, mọi người lên tới là có uống ngay cho ấm và tranh thủ cắt lấy một ít hoa cho cô gái. Tôi thầm nghĩ: “con gái nào chẳng thích hoa, nhà mình đầy hoa. Thế nào cô ấy cũng thích”.
Thật đúng là như vậy, khi lên tới nơi, cô gái chỉ kịp “ô” lên một tiếng! Sau gần hai ngày, qua ngót bốn trăm cây số đường dài cách xa Hà Nội, đứng trong mây mù ngang tầm với chiếc cầu vồng kia, bỗng nhiên lại gặp hoa dơn, hoa thược dược, vàng, tím, đỏ, hồng phấn, tổ ong… ngay lúc dưới kia là mùa hè, đột ngột và mừng rỡ, quên mất e lệ, cô chạy đến bên tôi đang cắt hoa. Rất tự nhiên như với một người bạn đã quen thân, tôi trao bó hoa đã cắt cho cô gái, và cũng rất tự nhiên, cô đỡ lấy, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.
Đó cô là cô gái thứ nhất từ Hà Nội lên tới nhà tôi từ bốn năm nay. Tôi nói với cô cứ lấy bao nhiêu tùy thích. Cô ôm bó hoa vào ngực, bạo dạn nhìn thẳng vào mặt tôi cảm động. Bắt gặp cái nhìn đó, phủi vội giọt mồ hôi trên sống mũi, mỉm cười, tôi hạ giọng hỏi vài câu cho đỡ ngượng rồi chuyển sang bác lái xe và ông họa sĩ.
Tôi bước lại bên bác lái xe và ông họa sĩ, hồ hởi kể về công việc của tôi cho ông họa sĩ nghe. Cô gái từ nãy giờ ôm bó hoa đứng ở ngoài vườn cũng lặng lẽ lắng nghe. Nước chè đã ngấm, tôi mời mọi người vào trong nhà cho ấm và thưởng thức nước chè thơm. Tôi rót nước chè mời nhà họa sĩ, ngoảnh lại tìm cô gái, thấy cô đang đọc, liền bưng cái chén con đến yên lặng đặt trước mặt cô. Ông họa sĩ nhấp chén trà nóng ba ngày nay ông mới lại gặp, không giấu vẻ thích thú, tự rót lấy một chén nữa. Ông hóm hỉnh hỏi sao người ta bảo tôi là người cô độc nhất thế gian? Rằng tôi “thèm” người lắm? “A! Chắc bác lái xe đã khoe chuyện này rồi” – tôi thầm nghĩ rồi bật cười khanh khách phân trần rằng: “một mình thì anh bạn trên trạm đỉnh Phan-xi-păng ba nghìn một trăm bốn mươi hai mét kia mới một mình hơn cháu. Làm khí tượng, ở được cao thế mới là lí tưởng chứ”.
Thế rồi, tôi kể lại thời gian hồi mới vào nghề. Những đêm bầu trời đen kịt, nhìn kĩ mới thấy một ngôi sao xa, tôi cũng nghĩ ngay ngôi sao kia lẻ loi một mình. Bây giờ làm nghề này tôi không nghĩ như vậy nữa. Vả, khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao lại là một mình được? Huống chi việc của tôi gắn liền với việc của bao anh em, đồng chí dưới kia. Công việc của tôi gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, tôi buồn đến chết mất. Ai cũng muốn được sống giữa mọi người. Nhưng, mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai mà làm việc? Tất cả những điều ấy là động lực thôi thúc tôi làm việc không ngừng nghỉ và không còn thấy việc mình đang làm là gian khổ nữa.
Nhân dân miền Nam đang ngày đêm kháng chiến chống Mĩ, máu nhân dân vẫn đang đổ xuống vì nền hòa bình dân tộc, vì sự nghiệp thống nhất nước nhà. Miền Bắc tiến lên xây dựng xã hội chủ nghĩa. Cần lắm sức trẻ biết hi sinh lợi ích nhỏ của riêng mình vì lợi ích chung của đất nước, vì tương lai của cả dân tộc. Ngay lúc này đây, mình chọn lối sống an nhàn, tận hưởng những điều vụn vặt là có lỗi lắm, sao yên lòng được.
Tôi cứ say sưa kể chuyện thì ông họa sĩ lặng lẽ cũng hí hoáy vẽ vẽ vào cuốn sổ tì lên đầu gối. Tôi biết họa sĩ đang vẽ tôi, hơi ngượng ngùng nhưng để khỏi vô lễ, tôi vẫn ngồi yên cho ông vẽ, nhưng cho là mình không xứng với niềm kì vọng của ông. Tôi xin ông đừng vẽ tôi. Tôi giới thiệu ông kĩ sư ở vườn rau dưới Sa Pa kia đã cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình trong vườn rau thực nghiệm chỉ để tạo ra những giống cây tốt hơn, năng suất hơn, đóng góp thiết thực phục vụ cho công cuộc xây dựng đất nước. Tôi còn giới thiệu thêm đồng chí nghiên cứu khoa học ở cơ quan, mười một năm không một ngày xa cơ quan, không đi đến đâu mà tìm vợ chỉ để dò tìm và vẽ lại bản đồ sét riêng cho nước ta. Trong cái lặng im của Sa Pa, dưới những dinh thự cũ kĩ của Sa Pa, Sa Pa mà chỉ nghe tên, người ta đã nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, có những con người làm việc và lo nghĩ như vậy cho đất nước.
Ông họa sĩ khép lại cuốn sổ. Tôi không biết ong đã vẽ gì trong đó, chỉ thấy nụ cười nhẹ trên môi với vẻ mặt ưng ý lắm. Bất giác, tôi nhìn lên đồng hồ: “- Trời ơi, chỉ còn có năm phút!” – tôi kêu lên thảng thốt và tiếc rẻ. Sợ không kịp tiễn đưa, tôi liền chạy ra nhà phía sau lấy mấy quả trứng gà tặng ông họa sĩ. Khi mọi người ra khỏi cửa, tôi phát hiện cô gái còn quên chiếc khăn mùi xoa, tôi vội nhặt lấy gửi cô. Cô gượng cười thẹn thùng, mặt đỏ bừng khó hiểu, vội quay đi. Để tránh phải đối diện với giây phút từ biệt ngậm ngùi, tiếc nuối, tôi lấy cớ tới giờ “ốp”, không đưa mọi người xuống chân núi.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng cũng đủ để tôi thỏa lòng mong nhớ. “Chao ôi, có ai ở trong hoàn cảnh của tôi mới biết cái cảm giác “thèm người” nó đáng sợ như thế nào”. Chẳng ai thích sống cô đơn ở nơi vắng lặng như thế này nhưng vì dân tộc, vì đất nước, tôi vẫn luôn tự hào về công việc mình đang làm, yêu nơi mình đang sống. Trong cái Sa Pa lặng lẽ nhưng vẫn luôn có những con người sôi nổi, ngày đêm cống hiến sức lao động của mình cho đất nước. Và có ai đó đòi hoán đổi, nhất định tôi sẽ không đồng ý. Chỉ cần trong lòng ta luôn rộn ràng, luôn gắn kết mình với mọi người thì dù có ở nơi không người đi chăng nữa, ta vẫn cảm thấy vui tươi và lạc quan về cuộc sống, về tương lai rộng mở.
cho mình 5 sao và hay nhất nha