Đề bài : Viết 1 bài văn "Thay lời ông Hai kể lại việc ông Hai nghe tin làng chợ Dầu theo giặc". Yêu cầu có yếu tố đối thoại, độc thoại nội tâm.
2 câu trả lời
Là một người nông dân gắn bó sâu nặng với làng quê nên tôi vô cùng yêu quý và tự hào về cái làng Chợ Dầu quê tôi. Có một việc xảy ra đã cho tôi hiểu tình yêu tôi dành cho làng sâu đậm đến nhường nào. Đó là ở nơi tản cư tôi đột ngột nghe tin làng Chợ Dầu mà tôi vẫn tự hào là làng kháng chiến đã Việt gian theo Tây phản bội Tổ quốc.
Hôm ấy, sau khi làm xong việc nhà, tôi đến phòng thông tin để nghe đọc báo. Tôi nghe được bao nhiêu là tin hay về chiến thắng của quân ta. Ruột gan tôi cứ múa cả lên, vui quá! Rời phòng thông tin, tôi ghé vào một quán nước, hút điếu thuốc lào, uống bát chè xanh. Bỗng tôi giật mình nghe thấy một người đàn bà nói oang oang:
- Nó rút qua Bắc Ninh, về Chợ Dầu nó khủng bố ông ạ.
Nghe thấy hai tiếng “Chợ Dầu”, tôi quay phắt lại lắp bắp hỏi:
- Nó ...nó vào làng Chợ Dầu hở bác? Thế ta giết được bao nhiêu thằng?
Người đàn bà cong môi lên đỏng đảnh:
- Cả làng chúng nó Việt gian theo Tây rồi, còn giết gì nữa.
Nghe người đàn bà nói thế, cổ họng tôi nghẹn ắng hẳn lại, da mặt tê rân rân. Tôi lặng đi, tưởng như không thở được. Một lúc sau tôi mởi hỏi lại, giọng lạc hẳn đi:
- Có thật thế không hở bác? Hay là chỉ lại...
Tôi hỏi lại để cố bấu víu vào một tia hi vọng rằng có một sự nhầm lẫn và đó chỉ là tin đồn vô căn cứ. Nhưng trước sự khẳng định chắc chắn của người đàn bà tản cư thì tôi không thể không tin. Bà ta lại còn kể cả chuyện thằng chánh Bệu làng tôi đưa vợ con lên vị trí với giặc thì tôi còn nghi ngờ gì nữa. Không còn mặt mũi nào ngồi đấy, tôi đứng dậy lảng ra chỗ khác rồi đi thẳng. Song tôi có cảm giác tiếng cười nói xôn xao của đám người tản cư vẫn cứ dõi theo tôi. Bên tai tôi cứ văng vẳng tiếng người đàn bà tản cư chửi bọn Việt gian bán nước :
- Cha mẹ tiên sư nhà chúng nó! Đói khổ ăn cắp, ăn trộm bắt được người ta còn thương chứ cái giống Việt gian bán nước thì cứ cho mỗi đứa một nhát!
Tôi có cảm giác tiếng chửi của người đàn bà tản cư là nhằm vào tôi. Tôi thấy mình như có lỗi, có tội, có một phần trách nhiệm trong việc làng tôi phản quốc. Đau đớn quá! Xấu hổ, nhục nhã quá! Tôi chỉ còn biết cắm mặt xuống mà đi.
Sự việc này đã giúp tôi nhận ra tình yêu tôi dành cho làng Chợ Dầu lớn lao, sâu đậm như thế nào. Với tôi, làng Chợ Dầu không chỉ là nơi chôn rau cắt rốn, là chốn đi về mà còn là danh dự, là lẽ làm người. Làng Chợ Dầu là nơi chân tôi có thể rời đi nhưng trái tim tôi thì sẽ mãi mãi thuộc về nơi đó.