Mới vào đầu kỳ nên thư viện còn vắng, chỉ lác đác một vài sinh viên năm cuối làm khóa luận, một vài cô cậu mọt sách chăm chỉ, không gian yên tĩnh và ấm áp. Những buổi chiều như thế, tôi thường hay thấy em ngồi ở một góc quen thuộc, đọc cuốn sách cũ trên bìa có vài ký tự tiếng Hán. Em có khuôn mặt tròn với đôi má bầu bầu dễ thương, đôi mắt đen long lanh thoang thoáng buồn, mái tóc dài xõa xuống mà thỉnh thoảng trong lúc chăm chú đọc sách, em lại đưa tay dịu dàng vén lên. Không biết từ bao giờ tôi có thói quen mỗi lần lên thư viện lại len lén nhìn em đọc sách, phong thái nhẹ nhàng, từ tốn ấy thu hút ánh nhìn của tôi hơn bất kỳ cô gái hiện đại vội vã nào. Góc phòng phía đó cứ như một thế giới của riêng em, ánh đèn vàng ấm áp, những cuốn sách Trung Hoa, Hán ngữ cũ đã nhạt màu, sự trầm lặng thanh nhã mà tôi hiếm khi thấy ở những cô gái hai mươi bây giờ.
Hôm nay mưa nặng hạt hơn và trời rét hơn, thời tiết như cô nàng phụng phịu lưu luyến mùa đông, chứ chưa chịu chuyển mình sang hẳn mùa xuân. Thư viện cũng vắng vẻ hơn, cả phòng đọc lớn có mỗi tôi và em, bốn phía đều là sự yên ắng vô tận. Em đang với tay lấy cuốn sách ở giá trên cùng nhưng không tới, thủ thư lại không có ở đây, tôi thấy em kiễng chân lên mấy lần, nhưng không chạm được đến sách ở giá ấy. Tôi nhìn em, khẽ mỉm cười, rồi bước đến giúp em.
"Bạn cần cuốn nào? Mình lấy hộ bạn nhé."
"Mình muốn lấy cuốn màu lam trên kia. "
Em cười, rồi cảm ơn tôi, mặt thoáng vẻ ngại ngùng.
Nụ cười hiền dịu nhẹ nhàng khiến tôi thấy trong lòng vui vẻ kỳ lạ, như thể lúc này tôi mới thực sự cảm nhận được hơi thở đầy nhựa sống của mùa xuân, không khí bao quanh ấm áp trong cái rét ngọt ngào. Tôi không rõ đây là cảm giác gì, chỉ thấy lòng mình êm ái mà tươi vui, mọi thứ trở nên dịu dàng và đầy sức sống như mùa xuân đẹp đẽ và mê luyến.
Trời tối dần và mưa lại nặng hạt hơn, lục tìm trong ba lô mãi mới nhớ ra mình quên mang ô, tôi đứng trước cửa thư viện ngao ngán thở dài. Đang định đội mưa ra phía nhà xe thì nghe thấy giọng nói có chút quen quen:
"Bạn đi ra nhà để xe phải không? Để mình đưa bạn đi?"
Em nói và mở ô ra che cho tôi. Tôi gật đầu, cảm ơn em rồi cầm ô hộ em. Tôi làm quen, rồi mới biết em học khóa dưới, nhưng cùng ngành với tôi. Hôm ấy gió lạnh và mưa buốt vào mặt, nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy lòng mình vui vẻ lạ kỳ.
Bằng chút thông tin ít ỏi biết được từ buổi chiều hôm ấy, tôi tìm mọi cách để có được link facebook của em, tên lớp truyền thống của em, cả những môn em sẽ học trong kỳ này và lịch học ra sao. Tôi khẽ nhấp chuột gửi lời mời kết bạn và lặng lẽ chờ đợi. Có gì đó hồi hộp, nôn nao hơn bình thường.
Một chấm xanh mới sáng lên bên hộp chat của tôi, tôi cười tươi nhìn vào dòng tin nhắn em vừa gửi và gõ phím trả lời. Tôi cứ thế lướt trên trang facebook của em, đọc từng dòng trạng thái cũ, xem những bức ảnh có hình em, xem cả những câu chuyện của em năm trước, năm trước nữa. Tôi không biết tại sao mình lại trở nên hiếu kỳ một cách bất thường đến vậy, tôi muốn biết mọi thứ về em, về cuộc sống của em, bạn bè em và cả những người xung quanh em. Em bảo em thích tiếng Hán, và kể cho tôi nghe về ước mơ du học ở Trung Hoa, thưởng thức văn hóa của một đất nước mà trước nay tôi và em đều chỉ được ngắm nhìn qua những thước phim truyền hình. Tôi đi mua vài cuốn giáo trình và từ điển Hán ngữ, mày mò những trang tự học tiếng Trung trên mạng, rồi xem những bài giảng trên youtube, và lao vào học tiếng Hán như một tên hâm dở người. Thỉnh thoảng tôi lẻn vào vài lớp học có em, ngồi ở một góc không để em thấy, và chăm chú nhìn em nghe giảng. Những buổi học như thế ngày một nhiều lên, và tôi thấy thích thú lạ lùng lắm, thích luôn cả những môn học mà em đăng ký, mặc dù trước đây tôi từng học qua và không thấy ấn tượng gì. Tôi dường như thấy yêu trường hơn và mỗi ngày đều chỉ mong được đến lớp.
Một lần bị em phát hiện, lúc tôi quay đầu bước ra khỏi lớp, em gọi từ phía sau:
"Anh Phong"
Em cười tươi rồi bước về phía tôi. Vẫn giọng nói thanh nhẹ dịu ngọt và nụ cười hiền hòa khiến tôi nhớ mãi.
"Anh cũng đăng ký học môn này ạ? Sao em nhớ hôm nhập môn chia nhóm không thấy tên anh nhỉ?"
Tôi lúng túng gãi đầu cười xòa:"À..ừ... Anh học xong rồi nhưng mà.. anh thích môn này nên đi nghe lại ấy mà"
Sau lần đó, tôi cố gắng giảm tần suất xuất hiện ở lớp em, như kẻ vụng trộm lén lút bị bắt gặp lại vội vụng về giấu diếm. Nhưng rồi không được gặp em, không được nhìn thấy em, tôi lại thấy khó chịu lạ thường, cả ngày làm gì cũng không yên, chốc chốc lại mở facebook vào trang cá nhân của em, đọc đi đọc lại những dòng trạng thái cũ, đến nỗi tôi tưởng như mình có thể thuộc hết tất cả những gì có trên trang facebook ấy. Tôi kiếm cớ bắt chuyện với em, những câu chuyện xoay quanh tiếng Hán, nhạc Trung, hay những món ăn nổi tiếng của đất nước ấy. Sau những lần trò chuyện như thế, em ngỏ ý muốn dẫn tôi đến một nơi mà theo em bảo là đậm đà văn hóa Trung Hoa.
Chiều hôm ấy trời lạnh, mưa xuân lất phất bay trong gió nhẹ, tôi đứng đợi em tan học và chở em đi. Đó là một quán trà hai tầng trong ngách nhỏ, không gian ấm cúng với thiết kế pha trộn giữa màu sắc hiện đại và đường nét cổ kính. Ở tầng trên giống như một phòng sách thu nhỏ, xung quanh được xếp nhiều giá sách với những cuốn sách cũ nhạt màu có cả tiếng Trung và tiếng Việt. Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, trong không gian của những bản nhạc Hoa nhẹ nhàng, em khẽ nghiêng người dựa vào tường và hát theo một vài giai điệu quen thuộc:
"有人问我你究竟是那里好
这么多年我还忘不了
春风再美也比不上你的笑
没见过你的人不会明了"
(Có người hỏi tôi em rốt cuộc tốt ở điểm nào
Nhiều năm vậy rồi tôi vẫn chẳng thể quên đi
Gió xuân đẹp nữa cũng không bằng nụ cười của em
Người chưa gặp em sẽ không hiểu được đâu)
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy xung quanh như ngập tràn sự ấm áp và lan tỏa thứ men say ngọt ngào không thể gọi thành tên. Trong một thoáng chốc, tôi nhận ra mình dường như đã mê mẩn cô gái trước mặt mất rồi..
"Anh Phong. Làm gì nhìn em mãi thế. Trà ngấm rồi này, anh thử đi"
Tôi giật mình như vừa bị kéo khỏi giấc mộng êm ái, thấy mặt mình tự nhiên nóng lên một cách kỳ lạ. Tôi cúi mặt uống một mạch hết chén trà nóng, không dám ngước lên, nhưng hình như cảm nhận được em đang nhìn tôi, bằng ánh mắt và nụ cười dịu dàng..
Sau hôm ấy, tôi trở thành kẻ mặt dày, vào học những lớp em học, lên thư viện mỗi chiều để được gặp em, mỗi tối nhất định kiếm cớ để nói chuyện với em, và không thể thiếu đi việc tự học thêm tiếng Hán mỗi ngày. Những việc mà người khác nhìn vào tưởng như tôi là kẻ hâm hoặc tên ngốc lại khiến tôi cảm thấy cuộc sống của mình vui hơn và có ý nghĩa hơn. Mỗi ngày nhìn thấy em, tôi lại thấy mình có thêm động lực để cố gắng, mỗi lần nghĩ đến nụ cười dịu dàng và giọng nói thanh ngọt ấy, tôi thấy trời đất quanh mình đều đáng yêu như những cơn mưa mùa xuân êm ái. Có lần em hỏi, tôi là dân chuyên Anh, tại sao lại biết nhiều về Hán ngữ như thế, tôi cười xòa, không biết trả lời em như thế nào.
"Anh cũng chỉ biết chút chút thôi"
"Hay là anh nói tiếng Trung cho em nghe thử đi. Em chưa nghe anh nói tiếng Trung Quốc bao giờ."
".. 我喜欢你"(Anh thích em)
...
"Đấy, tiếng Trung đấy. Anh phát âm đúng không?"
"Đúng. Giọng anh nói ngoại ngữ hay phết đấy"
***
Sinh nhật em, tôi tặng em một cuốn sách về văn hóa Trung Hoa cổ đại với lời đề tặng vỏn vẹn bốn chữ: "我喜欢你". Tôi và nhóm bạn thân của em tổ chức cho em một buổi sinh nhật nho nhỏ tại quán trà em từng đưa tôi đến. Hôm đó em mặc bộ váy màu trắng, áo khoác màu hồng phớt, nhìn xinh đẹp và thanh nhã thuần khiết như cô gái của mùa xuân dịu dàng. Tan tiệc, tôi chở em về đến nhà, em ghé sát vào tai tôi nhỏ nhẹ thì thầm: "我也是" (Em cũng thích anh).
Em bước vào nhà rồi mà tôi vẫn còn ngơ ngẩn mãi. Tôi chạy xe về nhà mà trong lòng hân hoan hớn hở cười như kẻ được mùa. Trời đêm mưa phùn gió lạnh nhưng tôi dường như chỉ thấy sự tươi mới ấm áp trong thế giới của mình mà thôi.
Nhưng niềm hân hoan ấy chẳng kéo dài được lâu, khi mà tôi vừa về đến nhà đã thấy cả ba và mẹ ngồi chờ với vẻ nghiêm nghị khác thường. Tôi không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là có dự cảm không lành.
"Con vào đây, ba mẹ có chuyện muốn nói với con"
Tôi lờ mờ đoán ra được, bởi trước nay cả đại gia đình tôi đều theo kiểu lễ giáo truyền thống, cuộc sống đa phần bảo thủ phong kiến, kể cả trong chuyện học hành, yêu đương hay kết hôn của con cái. Tôi từng chứng kiến chị họ tôi vì ý kiến của hai bác mà phải lấy người mình không yêu, sống cuộc sống mình không muốn. Ba tôi cũng là người bảo thủ, lại là người làm việc cho cơ quan nhà nước, trước nay đều "dị ứng" với những điều liên quan tới Trung Quốc, đặc biệt là sau hàng loạt những câu chuyện không hay về người và nước Trung Hoa. Tôi biết điều đó, nhưng không biết tại sao ba mẹ lại biết về em, càng không nghĩ chuyện lại tới mức như vậy.
Ba đánh tôi.
Tôi chịu được. Ngồi im chịu đựng và không nói lời nào.
"Tao đã bảo là còn đi học thì không được yêu đương vớ vẩn. Mày có biết nhà nó như thế nào không hả? Ba nó nghiên cứu sử học Trung Quốc, văn hóa Trung Quốc, người ta bảo nó sau này còn đi du học bên đó.. Mày..mày.."
"Ba, đâu phải cái gì của Trung Quốc cũng xấu.."Tôi còn chưa nói hết câu, ba lại giơ tay ra định đánh tôi, nhưng tôi còn chưa kịp chịu đựng thì ba tôi đột nhiên ngã xuống. Má tôi hốt hoảng đỡ ba "Ông ơi, ông ơi.... Phong, gọi cấp cứu con ơi, gọi bác.."
Tôi luống cuống vội vàng ấn điện thoại, mọi thứ bỗng nhiên rối tung và tôi không nghĩ được gì khác.
....
Ba tôi bị cao huyết áp, vì quá nóng giận nên mới ngất đi. Ông hôn mê mấy tiếng liền, tới gần sáng mới tỉnh lại. Tôi nhìn ba, nhìn mẹ, tự nhiên thấy trong lòng hối lỗi. Rồi tôi nghĩ đến em, nghĩ đến tối hôm qua với nhiều điều xảy ra tương phản như thế, khoảnh khắc ngọt ngào khi em ghé tai tôi thì thầm câu tiếng trung ấy, khoảnh khắc ba ngã xuống, tiếng còi xe cấp cứu.. Tôi làm sao đối diện với em? Tôi làm sao đối diện với sự thật này?
Ba tôi ở viện nghỉ ngơi mấy ngày, trừ giờ học trên lớp, còn lại tôi đều ở đây với ba. Tôi biết ba vẫn còn giận, vì ông hầu như chẳng nói chuyện với tôi. Mẹ bảo tôi về nhà nghỉ ngơi, tôi gọi thằng bạn thân đi uống bia.
"Mày sao thế?"
Tôi im lặng. Uống hết lon bia, lại im lặng mở lon khác.
"Mày với Linh có chuyện gì à?"
...
Tôi uống hết lon nữa, cảm thấy hơi men ngấm vào người rồi mới kể chuyện cho nó nghe. Trong lòng vẫn thấy mọi thứ trước mắt chỉ là khoảng trống vô định.
"Thế mày tính thế nào?"
Tính thế nào? Tôi cũng không biết. Hồi chuyện của chị tôi, tôi là đứa nghe chị tâm sự, tôi từng oán trách gia đình vì gia giáo quá khắt khe, mà từ đời ông tôi, đến bác tôi, ba tôi, mức độ bảo thủ hình như chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi. Hồi đó chị tôi bằng mọi cách phản đối, cuối cùng vẫn đành lòng nghe theo ý bác. Tôi trước nay lại chưa từng trái lời ba..
Bệnh của ba lại cần phải tránh kích động nóng giận..
....
Tôi tránh mặt em. Chỉ dám lén nhìn em từ những góc khuất xa em không thấy được. Hộp inbox nhấp nháy báo có tin nhắn chưa đọc, nhưng tôi không dám nhấp vào, vì tôi thừa biết câu hỏi, lại không biết cách trả lời... Tôi lao đầu vào học, đọc sách, đi làm thêm để lấp đầy mọi khoảng trống thời gian trong ngày. Những cơn mưa cuối xuân buồn bã không tưởng, tôi chỉ thấy mỗi ngày trước mắt như một màn sương trắng xóa ảm đạm. Trường treo banner tuyển thành viên cho dự án tình nguyện xa sắp tới, tôi băn khoăn định đi một chuyến dài ngày để tạm xa nơi đây.
Một chiều tan làm, ngang qua quán trà cũ từng đến cùng em, tôi bước vào chỗ ngồi quen thuộc, chọn vị trà quen thuộc, rồi lặng người trầm tư nhìn bầu trời cuối xuân.
"Anh.."
Giọng nói thanh ngọt quen thuộc. Tôi chậm rãi ngước lên, em vẫn thế, dáng vẻ dịu dàng từ tốn mà thanh nhã dễ khiến người ta mê đắm. Khuôn mặt điềm tĩnh khác thường, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy tôi có cảm giác tựa hồ như em biết lý do tại sao tôi lẩn tránh em bao ngày qua.. Nếu biết, chắc hẳn là cũng từ đứa bạn chí cốt của tôi.
Em bước đến ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng và im lặng. Tôi vẫn luôn cảm giác rằng em dù hiền lành và dịu dàng đến thế, nhưng trong cách xử sự và đối diện với mọi thứ em lại điềm tĩnh và trưởng thành hơn tôi. Em nắm tay tôi, ngập ngừng như định nói điều gì, rồi lại thôi. Tôi quay qua nhìn em, khẽ vén tóc em rồi nhẹ nhàng hôn lên trán em, nâng niu như cách mà người ta gìn giữ trân trọng một bảo vật sắp không thuộc về mình.
"Anh xin lỗi. Anh đi đây"
Tôi lao ra cửa rồi phóng xe trên những con đường đầy mưa. Gió thổi, vài cánh đào cuối cùng nhẹ bay trong mưa rồi rơi xuống, ướt đẫm và úa màu tơi tả. Mọi thứ như thước phim tua chậm, chỉ có tôi là điên rồ tăng tốc trong khung cảnh trữ tình mà bi thương ấy.
***
Tôi trở về, nộp đơn đăng ký chuyến tình nguyện xa của trường. Ngày họp cuối của đội, trời không còn mưa nữa, trong và xanh hơn một chút, chuẩn bị bước vào mùa hạ rực rỡ và náo nhiệt. Tôi nghe loáng thoáng trưởng đội nói gì đó với chị chủ nhiệm, hình như là có chút thay đổi nhân sự. Nhưng tôi không để ý nữa, bởi chuyến đi này, chỉ cần rời xa thành thị ồn ào, mở rộng cuộc sống của mình hơn một chút, để tôi bình tâm hơn mà đối mặt với mọi thứ, là được.
....
Đất trời Tây Bắc tháng tư vẫn còn quyến luyến mùa xuân chưa dứt, không khí lành lạnh và sương mờ bao quanh, cỏ xanh mơn mởn đầy sức sống, hoa ban trắng muốt giữa bạt ngàn núi xanh tạo nên cảm giác thơ mộng vô cùng. Buổi sáng Tây Bắc ngọt ngào và êm ái như một ngày xuân xa xôi, tôi ngồi bên suối ngắm nhìn trời đất miền núi, cảm giác như không gian và thời gian đều đứng lại, cảnh sắc và lòng người đều thanh mát du dương là lạ..
Một giọng nói quen thuộc dịu ngọt vang lên bên cạnh:
"你觉得西北的春天怎么样?" (Anh cảm thấy mùa xuân của Tây Bắc như thế nào?)
Tôi mỉm cười:
"很好啊" (Rất tuyệt vời)
Em, cũng giống như mùa xuân, dịu dàng mê luyến lòng tôi.