An đã làm cho bọn giặc mừng hụt như thế nào?
Lòng dân
(tiếp theo)
Cai: - Hừm! Thằng nhỏ, lại đây. Ông đó phải tía mầy không? Nói dối tao bắn.
An: - Dạ, hổng phải tía...
Cai: - (hí hửng) Ờ giỏi! Vậy là ai nào?
An: - Dạ, cháu ... kêu bằng ba, chứ hổng phải tía.
Cai: - Thằng ranh! (ngó chú cán bộ) Giấy tờ đâu, đưa coi!
Cán bộ: - (Giọng miễn cưỡng) Để tôi đi lấy (chú toan đi, cai cản lại)
Cai: - Để chị này đi lấy. (Quay sang lính). Mở trói tạm cho chị. (Dì Năm vào buồng)
Dì Năm: - (Nói vọng ra) Ba nó để chỗ nào?
Cán bộ: - Thì coi đâu đó.
Cai: -Trời ơi, con ruồi bay qua là tao biết ngay con đực hay cái mà. Qua mặt tao không nổi đâu!
Cán bộ : - Có không, má thằng An?
Dì Năm: - Chưa thấy.
Cai: - Thôi trói lại dẫn đi
Dì Năm: - Đây rồi nè. Mấy cậu coi. Làng này ai hổng biết Lâm Văn Nên, 31 tuổi, con ông Dừa (đưa giấy cho cai, cai chuyển cho lính)
Cai: - Nè đọc coi! - Lính (đọc): Anh tên ...
Cán bộ: - Lâm Văn Nên, 31 tuổi, con ông ...
Cai (vẻ ngượng ngập): Thôi... thôi được rồi. (ngó dì Năm) Nhà có gà vịt gì không chị Hai? Cho một con nhậu chơi hà!
Theo Nguyễn Văn Xe
Tía (tiếng Nam Bộ): cha
Chỉ (tiếng Nam Bộ): chị ấy
Nè (tiếng Nam Bộ): này
Trả lời bởi giáo viên
An đã làm cho bọn giặc mừng hụt như sau: Khi bọn giặc hỏi An “Ông đó có phải tía mày không?” An trả lời “Hổng phải tía” khiến bọn giặc hí hửng tưởng An sợ phải khai thật. Không ngờ An thông minh làm bọn chúng mừng hụt “Cháu gọi bằng ba chứ không phải tía”
Hướng dẫn giải:
Đọc lại truyện để nắm được chi tiết trong phần này
Cai: Hừm! Thằng nhỏ, lại đây. Ông đó có phải tía mày không? Nói dối,tao bắn
An: Dạ, hổng phải tía…
Cai: (Hí hửng) Ờ, giỏi! Vậy là ai nào?
An: Dạ, cháu…kêu bằng ba, chứ hổng phải tía.